Phương Tri Dịch chưa bao giờ nghĩ qua bản thân mình sẽ có một ngày bị người khác bao dưỡng.
Cho nên khi hắn vẫn không hiểu vì sao bị mời đến phòng giám đốc, nhìn thấy 'Hợp đồng bao dưỡng' hiên ngang nằm trên bàn chỉ thốt ra một tiếng "A" đầy nghi hoặc.
Trước mắt hắn chính là tổng giám đốc công ty, đẹp trai lắm tiền, người người đồn đại không có thói quen xấu, cũng không có scandal yêu đương, trong giới giải trí này chính là một dòng nước thuần khiết- bởi thế nên ban đầu hắn mới lựa chọn công ty này để ký hợp đồng. Thực sự là ngàn lần không nghĩ tới, tự nhiên lại có thể chơi lớn như vậy.
Hắn nhìn lại người trước mặt một lần nữa, áo sơ mi trắng cẩn thận tỉ mỉ cài đến nút áo trên cùng. Ngay cả khi ngồi trong phòng làm việc riêng, cà vạt vẫn được thắt một cách nghiêm túc; đuôi mắt hơi nhếch lên phía sau chiếc kính gọng vàng càng thêm phần diễm sắc. Không thể không nói, vị tổng giám đốc rất hợp gu của hắn. Chỉ là đáng tiếc...
Thịnh Trường An thấy hắn không nói lời nào, nói: "Cậu trước tiên có thể nhìn qua nội dung trong hợp đồng."
Phương Tri Dịch cầm văn kiện lên trước mặt, nhìn qua loa vài cái. Phía trước không có gì đặc biệt, so với mấy cái hợp đồng bao dưỡng khác cũng không khác nhau là mấy.
Bên A đảm bảo cung cấp cho bên B các nguồn lực và hỗ trợ tài chính nhiều nhất có thể trong thời gian hợp đồng. Hằng năm đảm bảo ít nhất một vai diễn phim truyền hình và hai đến ba vai diễn phim điện ảnh. Đối với việc lựa chọn tham gia gameshow hoàn toàn tự do. Bên A đảm bảo tôn trọng các nhu cầu riêng tư và tự do cá nhân của bên B trong thời gian hợp đồng.
... Nói chung là đối với một người mới vào công ty chưa được một năm quả thật là có rất nhiều quyền lợi.
Tiếp đó, hắn bị hấp dẫn bởi nội dung ở trang cuối.
Trên đó viết - Bên A và bên B không bao gồm hành vi tìиɧ ɖu͙© trong quá trình thực hiện hợp đồng, nhưng bên B phải đáp ứng nhu cầu tâm lý của bên A và phải bảo mật hoàn toàn.
Phương Tri Dịch nheo mắt.
Thưa tổng tài... Cái này không phải cái gì tệ hại chứ? Tâm lý nhu cầu? Chắc không phải sở thích đặc biệt nào đó đâu nhỉ?
Phương Tri Dịch ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Thực sự hắn nhìn không ra.
Hắn dừng một chút, hỏi: "Nhu cầu tâm lý này... Có phải giống như sở thích hay không?"
Vị tổng tài trước mắt hắn tỏ ra hơi khó xử, bộ dáng có chút xấu hổ, ngập ngừng một hồi lâu mới mở miệng: "Ừ... Coi như thế đi."
"Xin lỗi Thịnh tổng." Phương Tri Dịch từ chối: "Tôi vẫn muốn dựa vào khả năng của mình để phát triển sự nghiệp hơn."
"Cậu gần đây mới đắc tội Triệu tổng của Tinh Quả Media." Thịnh Trường An đẩy kính mắt: "Ít nhất trong một năm tới cậu sẽ không có được bất kỳ tài nguyên nào. Bộ phim cậu muốn tham gia lần trước vẫn chưa bắt đầu vì kẹt kinh phí, mà như tôi được biết, mấy lần thử vai cũng đều do Tinh Quả bên kia kiểm duyệt, hi vọng cậu đừng mơ tưởng đến chuyện sẽ có đạo diễn coi trọng kĩ năng diễn xuất của cậu mà chống lại bọn họ."
Phương Tri Dịch: "..."
Thịnh Trường An hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt có phần khó coi: "Tâm lý nhu cầu... Không phải cái kia.... Không bao gồm ngược đãi, bảo đảm tất cả nhân thân an toàn."
Phương Tri Dịch cười gượng hai tiếng.
Thịnh Trường An thu lại bản hợp đồng: "Cậu suy nghĩ kỹ thêm đi."
_________
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!" Khâu Hướng Nam ôm bụng cười lớn: "Mày cũng có ngày hôm nay!"
"Cười đủ chưa?" Phương Tri Dịch nhìn chằm chằm thằng bạn thân cười đến mức lên cơn động kinh của mình, âm thầm nghiến răng.
"Mày để tao vui vẻ một lúc không được à?" Khâu Hướng Nam miễn cưỡng dừng lại, nói: "Thành thật mà nói việc Thịnh tổng chú ý đến mày cũng không có gì sai cả."
Phương Tri Dịch cau mày nhìn cậu.
"Mày nghĩ đi" Khâu Hướng Nam nhịn cười: "Mặt mũi mày bây giờ trông rất được, hơn nữa còn là con tốt vào công ty chưa tới một năm. Vừa mới có chân diễn một bộ phim thì bị đàn áp không ngóc lên được. Bên ngoài đắc tội người, bên trong lại không ai chống lưng, hơn nữa cũng chỉ vừa tiến vào giới giải trí..." Khâu Hướng Nam ánh mắt thâm thuý liếc hắn một cái: "Sạch sẽ."
Phương Tri Dịch cầm chai rượu lên có ý muốn đập.
"Ai ai ai!" Khâu Hướng Nam một bên cười một bên trốn: "Sao mà không được chứ? Mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời một cái là xong. Tao thấy anh ta cũng rất tử tế, rõ ràng có thể dựa vào việc mày là người trong công ty mà chèn ép, kiếm được cho mình một tiểu bạch hoa kham khổ chịu đựng giày vò. Mày thấy thế chưa đủ để bị bao dưỡng à."
Phương Tri Dịch tỏ ý không vui ngồi xuống xoa tay: "Tao nghĩ nếu trong tương lai có gặp may, khẳng định có người nói tao là dựa vào quan hệ trong nhà mới lấy được tài nguyên, hơn nữa nếu như tao dựa vào quan hệ trong nhà, đến lúc đó không phải toàn nghe bọn họ sắp xếp sao?"
"Vâng vâng vâng." Khâu Hướng Nam nín cười phụ họa: "Vậy mày xem đây không phải là vừa ra trận đã thất bại thảm hại còn gọi người đến coi à."
Phương Tri Dịch: "........"
Khâu Hướng Nam ngồi gần lại, một mặt hiếu kỳ: "Thế cái hợp đồng kia nội dung thế nào?"
Phương Tri Dịch dừng một chút: "Tao cũng cảm thấy thật kỳ lạ... Mặt trên nói không bao gồm hành vi tìиɧ ɖu͙©, thế nhưng tao cần đáp ứng nhu cầu tâm lý của anh ta. Tao lúc đó nghĩ rằng chắc là sở thích đặc biệt kì quái nào đó, thế nhưng anh ta nói không phải, mà còn nói bảo đảm tất cả nhân thân an toàn."
Khâu Hướng Nam suy nghĩ một lát: "Chẳng lẽ anh ta định dùng hợp đồng để trói buộc mày?"
Phương Tri Dịch quay đầu liếc mắt nhìn cậu.
Khâu Hướng Nam cười gượng vài tiếng: "Tao cảm thấy nếu như không tìm được manh mối cho cái yêu cầu kia thì suy luận của tao cũng không sai."
"Mày xem Holmes nhiều quá rồi à?" Phương Tri Dịch quay sang hướng khác: "Tao chưa gặp anh ta nhiều lần... Nói không chừng vị tổng tài này từ nhỏ thiếu thốn tình thương nên tìm một người bạn tri kỉ thì sao."
Khâu Hướng Nam lặng lẽ nhìn hắn: "Mày trông giống người tri kỷ quá nhờ?"
"Tao làm sao không giống?" Phương Tri Dịch nói: "Tao mới tốt nghiệp có một năm, thân là một sinh viên đáng thương gia cảnh bần hàn, trên người mang dương quang..."
"Mày câm ngay cho tao." Khâu Hướng Nam gào lên: "Tao không muốn nôn mửa trên cái ghế sofa rách nát của sinh viên nghèo nào đó đâu."
"Thật khổ mà, anh mày đang đâm đầu vào ngõ cụt đây." Phương Tri Dịch nằm dài ở trên ghế sofa: "Rút lui thì phải về nhà, tiến vào thì phải ký hợp đồng... Mày còn tiền chống đỡ sự nghiệp của tao không?"
"Không có." Khâu Hướng Nam như chặt đinh chém sắt mở miệng: "Ai bảo mày lúc trước cắn hết đường sống, tao thấy mày nên nghêm túc về nhà nhận lỗi đi, còn hơn mấy năm nữa không làm được gì trở về càng thêm mất mặt."
"Tao vẫn phải chuẩn bị cẩn thận cho mấy buổi thử vai nữa." Phương Tri Dịch ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà trắng toát: "Nói không chừng có đạo diễn nào đó thấy tao diễn kinh động lòng người mà sẵn sàng đối kháng với tư bản thì sao?"
Khâu Hướng Nam đưa tay muốn sờ trán của hắn, Phương Tri Dịch liền hất mạnh ra: "Mày làm cái gì đấy?"
"Xem mày có phát sốt không." Khâu Hướng Nam ngồi trở lại trên ghế sofa: "Nếu không sao có thể phun ra được mấy câu ảo tưởng như thế?"
"Chung quy lại vẫn không thể tìm ra một con đường sống." Phương Tri Dịch sâu xa nói: "Cho dù là cái không có khả năng nhất cũng có thể sẽ thành đường thoát của tao."
_________
Sau khi Thịnh Trường An yêu cầu Phương Tri Dịch rời đi, lại mở bản hợp đồng kia ra nhìn một chút. Anh đã chọn trong công ty rất lâu, cuối cùng tìm được một đối tượng thích hợp nhất- một tân binh tới công ty chưa được một năm, vừa mới được nhận diễn một bộ phim liền bị đè không dậy nổi. Bên ngoài đắc tội người, bên trong lại không có chỗ dựa. Hơn nữa gương mặt cũng rất hợp ý anh... Thịnh Trường An thở dài, trong lòng có chút hối hận.
Nếu như bản thân anh có thể chịu đựng một chút, cũng sẽ không có gì, không nên làm việc như thế này.
Anh đem văn kiện bỏ vào ngăn kéo thấp nhất, cầm điện thoại thực hiện cuộc gọi: "Bác sĩ Thẩm, tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt."
Nhà họ Thịnh gia giáo từ trước đến nay đều vô cùng nghiêm khắc, mà Thịnh Trường An thì lại không phải kiểu người cha mẹ anh ưa thích.
Anh thích màu sắc ngọt ngào, thích những văn phòng phẩm đáng yêu, thích hội họa, thích những trang sức pha lê lấp lánh- đây đều là những sở thích không nên tồn tại.
Anh phải thích xem sách, thích mô hình ô tô, thích phong trào thể dục thể thao, đều là những sở thích mà cha mẹ anh bắt ép và đồng ý cho anh thích- anh cứ như vậy mà lớn lên cho đến tận bây giờ. Cho dù hiện tại không còn sự khống chế của cha mẹ, anh vẫn cư xử như một người thành công tiêu chuẩn ở khắp mọi nơi, mặc áo sơ mi, vận tây trang đeo cà vạt với những màu sắc u tối như tro đen và xanh đậm. Khu nhà cũng có hoa văn trang trí tiêu chuẩn tương tự, những bức tường màu đen, trắng và xám đơn giản, đèn trần hình vuông phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp xuống sàn- anh đã từng mua một đống đồ đầy lông lù xù ôm về nhà, nhưng cuối cùng vẫn bị chất đầy kho chờ bụi phủ.
Anh vẫn yêu thích những thứ đó, thế nhưng lại không biết làm như thế nào để hoà hợp với chúng. Chính vì tự mình sinh ra ý thức chống đối bản thân nên ảnh hưởng đến sinh lý thường nhật, anh bắt đầu mất ngủ đau đầu, chán ăn. Anh rất nhanh nhận ra tâm lý của mình có vấn đề, thông qua bạn bè mà tìm được một vị bác sĩ tâm lý tốt.
Thẩm Trạch nhìn thấy anh đẩy cửa tiến vào, đứng lên kéo ghế cho anh. Thịnh Trường An gật đầu nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Thẩm Trạch mở cặp văn kiện ra, nhẹ giọng hỏi: "Kể lại tình huống gần đây của anh đi?"
Thịnh Trường An cúi đầu nhìn ly nước trên bàn: "Gần đây đồ vật trong kho ngày một nhiều."
Anh im lặng một lúc, lần nữa mở miệng nói: "Công việc của tôi ở công ty anh cũng biết. Thời gian trước tôi có suy nghĩ bao dưỡng một người để có thể giải quyết vấn đề tâm lý của mình."
"Sau đó thì sao?"
Thịnh Trường An có chút luống cuống xoa xoa ngón tay: "Anh nghĩ như thế nào về chuyện này?"
"Tôi khuyên anh không nên đặt tâm trạng của mình lên người khác." Thẩm Trạch cười cười: "Nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể chọn cho mình một cuộc sống thoải mái. Nếu như anh không thể tự mình thay đổi, tìm một người đến giúp đỡ cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần cẩn thận lựa chọn đối tượng phù hợp là được rồi."
"Tôi mấy ngày trước có chọn được một diễn viên nhỏ trong công ty." Thịnh Trường An lỗ tai có chút đỏ lên: "Tướng mạo cậu ấy tôi cảm thấy rất thích hợp, hơn nữa mới vừa vào công ty không bao lâu mà đắc tội với người ta, tôi nghĩ sẽ dễ nói chuyện về vấn đề này, cho nên tìm cậu ấy bàn luận, thế nhưng bị từ chối. Cậu ấy cho rằng nhu cầu tâm lý của tôi là... loại kia. Tôi đã cho cậu ấy biết là không phải, rồi nói hi vọng cậu ấy suy nghĩ kĩ thêm. Thế nhưng sau đó tôi cảm thấy có chút hối hận, nghĩ lại thì bản thân không nên làm ra chuyện như vậy, cuối cùng vẫn không tìm ra cách giải quyết."
"Như vậy." Thẩm Trạch nhanh chóng ghi chép gì đó: "Vậy sau đó cậu ta phản ứng thế nào?"
"Cậu ấy lúc đó trực tiếp từ chối sau cũng không liên lạc lại, tôi kiểm tra lịch công tác của cậu ấy, đại khái là đang chuẩn bị thử vai. Thế nhưng cậu ấy lại đắc tội với người bên kia, căn bản là không thể qua được, nói không chừng lại còn bị người ta làm khó." Thịnh Trường An thở dài: "Tôi mấy ngày nay nhớ tới chuyện này cảm thấy không thoải mái, cũng là do tôi có lỗi với cậu ấy trước. Tôi nghĩ mình cần giải quyết chuyện này giúp cậu ấy, coi như là bồi thường, cũng cho tâm lý mình dễ chịu một ít. Nhưng mà..." Anh nghiêng mặt qua một bên, nhắm mắt lại: "Tôi thấy thế này bản thân không thể chịu được."
Thẩm Trạch dừng bút một chút, nói: "Anh đang nghĩ nếu như mình ra tay giúp cậu ta giải quyết chuyện này, sau càng khó khiến cậu ta đồng ý ký hợp đồng có đúng không?"
Thịnh Trường An nắm lấy vạt áo của mình: "... Đúng thế."
Thẩm Trạch chuyển động cây bút trong tay: "Hoặc là anh làm thế này, giải quyết tại chỗ luôn đi?"
Thịnh Trường An sững sờ: "Ý anh là sao?"