Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 169

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người cùng nhau tiến vào nhà, mâm cơm nóng hổi vẫn đang đợi được người ta ân sủng nằm yên lặng trên bàn, ngan ngát tỏa hương.

Hạ Lam không có quá nhiều hứng thú với bữa trưa, không phải vì tay nghề của chồng cô đi xuống, cũng không phải do cô không hề đói, mà chính là vì thông tin Văn Minh vừa đưa tới khiến cô quá phân tâm!

Người có thể giống người đến mức này cơ à?

Giống đến độ khiến cho người ta phải run rẩy vì xúc động.

Trong lòng Hạ Lam nổi lên một nỗi nghi hoặc không tên, dạo này các loại con gái muốn tiếp cận chồng cô nhiều vô số kể, thủ đoạn cao thâm không sao tả xiết. Có khi nào đây cũng là một trong số những chiêu trò của họ hòng mục đích gây sự chú ý hay không?

Nhưng chẳng phải với bên ngoài Trịnh gia luôn lấy cho Văn Minh vỏ bọc là anh em sinh đôi với Văn Hóa, con trai đầu của Đào Nương sao? Nếu muốn lấy lòng, mua chuộc cảm tình của cậu hẳn nên làm cho mình giống Đào Nương chứ không phải Mai Lan!

Chẳng lẽ cô gái này chỉ là vô tình giống với mẹ chồng cô? Nhưng nét mặt giả giả kiểu này rõ ràng là có phẫu thuật thẩm mỹ. Thật sự có kiểu trùng hợp thế này? Còn nếu không phải trùng hợp.. thì cô gái này thật sự quá đáng nghi. Cô ta đã biết những gì về quá khứ của Văn Minh? Hay cô ta cũng giống như cô và cậu, đều là những nhân tố bấtthườngcủa thế giới này?

"Ăn xong rồi xem!" Văn Minh đoạt lấy điện thoại từ trên tay Hạ Lam, ném ra ghế sô pha "Cũng không quan trọng đến mức đấy đâu vợ à!"

"Em chỉ cảm thấy tò mò!" Hạ Lam không giành lấy điện thoại, đi tới bên bồn rửa tay vệ sinh một lượt sau đó ngồi lại bàn, sắp xếp bát đũa cho hai người. Vừa lúc Văn Minh cũng làm vệ sinh xong, cậu bê nốt món ăn đang được hâm nóng trong lò vi sóng ra, đặt trước mặt cô "Vì sao lại có người giống người đến thế được chứ?"

"Ăn xong chúng ta sẽ xem được không?" Văn Minh gắp đồ ăn cho cô, nhẹ giọng "Hẳn là không có quá nhiều điều bí ẩn, vì anh mới chỉ nhờ trợ lý tìm thông tin có mấy tiếng mà đã xong rồi!"

"Sao anh không nghĩ hiệu suất làm việc của anh ta cao?" Bên cạnh cậu toàn người tài giỏi, mấy chuyện tìm thông tin gì gì đó là quá đơn giản! "À này, một vài ngày nữa là đám cưới của trợ lý và quản lý, hôm nào anh rảnh đi cùng em mua quà tặng cho họ nhé!"

"Được chứ!" Cậu cười híp mắt, dường như nghĩ ra chuyện gì thú vị "Tặng cái gì đó đặc sắc một chút, trợ lý của anh không ưa mấy thứ bình thường!"

"Hiểu nhau quá nhỉ?"

"Chuyện, ở cạnh nhau bao năm.."

"Hai người..."

Ăn uống xong xuôi hai người nghỉ ngơi vài phút sau đó cùng nhau dọn dẹp. Trở về phòng thờ của ông Trịnh, Văn Minh theo thói quen thắp lên đó mấy nén nhang sau đó mở máy tính, kết nối mạng. Cậu để Hạ Lam trải giường xong xuôi mới ôm hànglên, cùng nhau ngồi xuống xem xét thông tin của cô gái kia.

Ngô Mai Anh, 25 tuổi, là trẻ mồ côi có 12 năm sống trong viện phúc lợi phía đông thành phố.

Cô nàng bị bỏ rơi ngay từ khi mới sinh ra vì mắc bệnh tim bẩm sinh. Có thể gia đình không đủ khả năng chữa trị, cũng có thể vì thể trạng quá yếu đuối nên bị ghét bỏ, ném ở cạnh bãi rác tự sinh tự diệt. Sau khi trải qua thời gian ngoài gió rét được y tá bệnh viện phát hiện, giống như một kì tích mà hồi phục. Tiếp đó Mai Anh được bệnh viện nuôi nấng trong một khoảng thời gian khá dài, nhưng bởi đặc thù nơi này không phải nơi thích hợp cho trẻ em sinh sống nên ngay khi cô bé được bốn tuổi đã được bệnh viện chuyển giao cho cô nhi viện trung tâm.

Nơi này gọi là cô nhi viện nhưng lại chẳng hề vì trẻ em chút nào. Viện trưởng hợp lực cùng nhân viên ép buộc những đứa trẻ đáng thương này ra ngoài kết hợp xin ăn và bán đồ. Hơn nữa còn thường xuyên đánh đập, không cho chúng ăn no. Mai Anh tuy còn nhỏ nhưng tiếp xúc với không ít người nên rất khôn lanh. Cơ thể cô vốn đã gầy yếu còn có bệnh không thể chịu nổi cảnh này. Một ngày đẹp trời, nhân cơ hội cô đã cùng với vài người trốn khỏi nơi đó. Nhưng thành phố nhỏ như vậy có thể trốn được tới đâu? Anh chị em bên cạnh Mai Anh đồng loạt bị bắt về, chỉ có cô may mắn được một người phụ nữ cứu giúp nên thoát thân. Về sau cô nhi viện trung tâm bị người phụ nữ tốt bụng kia kéo sập, toàn bộ nhân viên cùng viện trưởng đều bị bắt. Những đứa trẻ được gom lại, cùng đưa vào viện phúc lợi phía đông. Ở đây chúng mới thật sự được sống như một con người.

Trong vòng mười mấy năm ở đó, Mai Anh không ít lần phát bệnh nhưng đều chỉ có thể dùng thuốc duy trì. Cô vượt qua mọi khó khăn gian khổ, thách thức số phận trở thành người con gái hoàn hảo với một trí tuệ không ai sánh kịp. Vừa lúc kiếm được tiền muốn giúp đỡ nơi đã cho mình dung thân thì viện phúc lợi lại cháy, người chết nhiều vô số kể, người sống phiêu dạt khắp nơi.. Thời gian gần đây cô luôn ra sức tìm kiếm bọn họ nhưng tiền của đổ vào đều là công cốc.

Không lâu sau đó Mai Anh được liên hệ phẫu thuật, cô được thay tim theo chương trình của viện nghiên cứu quốc tế nào đó. Điều này khiến chi phí chữa bệnh giảm đi rất nhiều. Vừa thay tim xong, Mai Anh quyết định làm phẫu thuật thẩm mỹ, muốn tự biến mình thành người phụ nữ khi xưa đã cứu cô - hình tượng cao đẹp nhất trong lòng cô..

"Nói vậy.." Hạ Lam nghiền ngẫm, câu chuyện xưa này không hiếm gặp, mặc dù nó rất trơn tru, rất khớp nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ thấy có vấn đề gì đó tiềm ẩn "..Người đã giúp cô nàng chính là mẹ anh?"

"Cô ta bảo là một người phụ nữ họ Ngô.." Văn Minh không gật đầu xác nhận, cậu chưa hoàn toàn tin tưởng điều này "..Chính cái tên của cô ta cũng là đổi theo tên của người phụ nữ đó!"

"Nhớ cũng kỹ quá nhỉ, từng chi tiết của mẹ anh cũng khắc sâu được tới vậy.." Hạ Lam không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình "Phẫu thuật không sai một chi tiết, như thể có ảnh chụp lại vậy.."

"Tìm nơi cô nàng từng làm phẫu thuật sau đó mua hồ sơ bệnh án là xong!" Văn Minh xiết nắm tay "Chuyện mờ ám nào cũng không làm sạch sẽ được đâu!"

*

Sạch hay không còn phải đợi xem tài năng che giấu vết tích của tác giả đại ca thế nào. Và hiển nhiên, chuyện chưa tới hồi kết nam chính sẽ không thể biết sự thật nhanh đến thế. Ngọc Thái sau khi giao việc cho Hồng Ngọc xong xuôi liền trở về guồng quay công việc của mình.

Dĩ nhiên anh không quên liên hệ với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ kia một lần, sử dụng các mối quan hệ mà yêu cầu được mượn bệnh án của Hồng Ngọc. Sau khi đổi toàn bộ hình ảnh cũ của Hồng Ngọc thành khuôn mặt trước đây của Mai Anh thật sự, Ngọc Thái ung dung trả nó về chỗ cũ mà chẳng hề bị ai nghi ngờ. Anh cũng tiện thể thuê luôn người hack vào hệ thống, sửa chữa toàn bộ hồ sơ vốn có. Lúc này, nếu như không phải y bác sĩ từng trực tiếp chữa trị cho Hồng Ngọc sẽ chẳng có ai biết được cô ta từng đến đây làm phẫu thuật, cũng không bao giờ hay khuôn mặt trước đây của cô ta như thế nào.

Quét sạch dấu vết, kế hoạch của Ngọc Thái lần này có thể kéo dài nhưng chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại!

Anh thở hắt ra một hơi, nhanh chóng xoay người rửa tay khử trùng. Đôi mắt của kẻ nào đóvẫn cứ dõi theo anh phía sau không buông. Sự đeo bám này kéo dài thật lâu, tra tấn cả tinh thần và thể xác của Ngọc Thái khiến anh có chút chịu không nổi.

Rốt cuộc người đó là ai?

Che giấu kĩ lưỡng như vậy, lâu như vậy cũng không ra tay.. Hắn muốn gì khi cứ im lặng đứng sâu trong bóng tối, dõi đôi mắt kia nhìn từng cử chỉ, thái độ của anh như vậy?

Mệt mỏi quá mức.

Sự mệt mỏi tăng cấp này nếu như tăng thêm Ngọc Thái sợ bản thân sẽ không chịu nổi nữa. Nhưng.. lúc này anh tuyệt đối không thể dừng lại. Ít nhất là khi người nhà họ Trịnh vẫn còn vui vẻ sống ung dung ngoài kia..

*

Ngô Mai Anh không ngờ công việc của cô trót lọt như vậy. Với sự thông minh vốn có của mình, chức danh của MaiAnhthật sự được cô làm tốt đến mức hoàn mỹ. Trợ lý cao cấp của Văn Minh ở SM còn không ít lần khen ngợi cô, hoặc ngay trước mặt, hoặc ở sau lưng khiến cô nở mày nở mặt không ít.

Công việc ổn định, nhân duyên tốt lấp tức thi nhau kéo đến. Hàng loạt những anh chàng điển trai cùng làm đều yêu thích, muốn tiến tới làm quen với cô, tình nguyện làm chân đưa đón cô đến mọi nơi cô muốn, tặng cho cô những món quà sang quý chỉ để làm cô vui lòng. Thậm chí trong số đó có vài người còn là nhân vật nổi tiếng, đại thần, ảnh đế được vô số cô gái hâm mộ.. Ừm, dĩ nhiên nhân duyên tốt có, kẻ xấu ghen tị với cô cũng có. Vài cô nàng cấp dưới nóng mắt Mai Anh lắm, ai bảo cô vừa tới SM đã có fan club làm chi. Nhưng ganh ghét thì ganh ghét, dù sao họ cũng chẳng dám động chạm gì cô hết. Ai bảo cô là con người làm việc tít trên cao tầng làm gì?

"Ngày mai chúng ta sẽ kí một hợp đồng vô cùng quan trọng!" Trợ lý cao cấp ậm ừ nói với Mai Anh, vẻ mặt xen chút áy náy "Nhưng tôi phải đi chụp ảnh cưới.. Nên cô đi thay tôi được không?"

"Vì sao lại là em?" Mai Anh mừng như mở cờ trong bụng. Đùa gì chứ.. Đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận Văn Minh đó! Cô đến đây làm đã bao nhiêu ngày rồi, số người yêu thích cô cũng lên đến N rồi, ấy vậy mà ngoại trừ hôm đầu tiên vô tình gặp Văn Minh ra, chẳng khi nào cô được gặp cậu nữa!

Hẳn là Văn Minh bận rộn, không chỉ có ML, có Trịnh gia lại còn sở hữu luôn SM. Cậu ấy phải loanh quanh qua ba khu vực, vừa làm việc vừa đảm bảo sự phát triển của tập đoàn, làm sao rảnh rang ở một chỗ được. Nhưng mà.. cứ như thế này mãi không thể chấp nhận! Không gặp mặt bảo cô làm sao tiếp cận cưa đổ cậu được đây chứ hả?

"A.. Ý em là.. Bên cạnh anh còn rất nhiều người có năng lực, em vẫn còn non kém, chỉ sợ.."

"Đã vào đến SM không có gì phải sợ, nếu sợ hãy nộp đơn thôi việc ngay đi!" Trợ lý có vẻ không ưng kiểu phản ứng này của cô, hơi nhăn mày lạnh giọng "Còn vì sao tôi chỉ định cô ấy à? Dường như cô đã quên mất chức danh trợ lý của mình rồi đó nhỉ?"

"Em.. Em xin lỗi!" Mai Anh cúi mặt, tỏ ra hối hận hết sức. Khốn thật, thằng cha này là gì mà dám lớn tiếng lên mặt với cô như vậy? Đợi đến khi cô làm chủ SM rồi sẽ chèn ép hắn đầu tiên!

Tưởng có tí chức quyền mà oai à?

Đứa nào lấy phải hắn chính là loại vô phúc!

"Thôi được rồi!" Trợ lý không để tâm nữa, đưa cho cô một tập hồ sơ dày thật dày "Xem xét nghiên cứu trước đi, ngày mai không phải trò đùa đâu!"
« Chương TrướcChương Tiếp »