Vốn dĩ không muốn can thiệp vào chuyện gia đình của người khác nhưng nhìn người đã cứu mạng mình phải cắn răng chịu đựng khi bị người khác sỉ vả, yên lặng làm món đồ cho người ta xả cơn tức giận.
Liên tục bị đè đầu cưỡi cổ không thương tiếc.
Nghiêm Hạo Nhiên cực kì không vui.
“Ừ! Không sao”
Nói miệng thì dễ lắm nhưng cách che dấu cảm xúc trên gương mặt của Tống Vu Quân còn non lắm.
Miệng nói một đường nhưng cảm xúc tỏ ra một kiếu, chỉ cần nhìn khuôn mặt là đã đoán được ngay trong lòng đang lo lắng điều gì.
Nghiêm Hạo Nhiên chỉ cười nhẹ một cái rồi nói.
“Cậu còn kém trong khoản nói dối lắm Vụ Quân ạ, phải học thêm đi”
Tống Vu Quân chậm rãi bước ra khỏi biệt thự của Nghiêm gia, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.
Ngày khi ngôi trên xe trở vẽ cũng không thể ngừng suy nghĩ.
Thật ra Hạo Nhiên nói đúng, không phải cứ cúi đầu là sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Có khi hành động đó chỉ làm bàn đạp cho những kẻ xấu tính độc ác lợi dụng để bay cao hơn mà thôi.
Hơn nữa môi trường Tống Vu Quân đang sống không phải là môi trường bình thường như bao người.
Nếu như không vùng lên đấu tranh thì mãi mãi chỉ là có rác cần được vứt bỏ.
Thế giới của người giàu không đơn giản, nó sẽ tự động bài trừ những thành phần không có lợi ích gì ra khỏi vòng xoay tiền tệ.
Tống Vu Quân không còn cách nào khác đành phải nghe theo sự hướng dẫn của Nghiêm Hạo Nhiên, tuy chưa thật sự hoàn toàn giống với phong thái coi trời bằng vung của anh ta nhưng cũng giống được hơn bảy mươi phần trăm rồi.
Tống Vu Quân chỉ chưa quen thể hiện ở chỗ đông người nên cần phải có Hạo Nhiên ở bên cạnh, còn riêng việc đối phó với hai cha con Tống Hùng Anh thì không cần bận tâm.
Tống Vu Quân có thể lo được.
Tình hình bên phía Tống gia không ổn định một chút nào.
Quản gia già ngay khi nghe tin liền lập tức bỏ dở công việc đang làm trên tay vội vàng đi xem xét tình hình của Hàn Nhi, không biết con nhóc này có bị gì hay không nữa.
Chết thiệt! Hàn Nhi là con hầu được Tống Vu Quân để mắt tới nhất trong đám người ở, chỉ sợ cô ta có mệnh hệ nào là Tống Vu Quân sẽ không tha cho bọn họ đâu.
Mà cũng kỳ lạ, đi làm phục vụ mà sức khỏe yếu ớt như vậy thì ở nhà luôn cho rồi, tới đây làm gì cho vướng tay vướng chân không biết.
Vừa đi tới chưa kịp định thần lại thì thứ đập vào mắt bà ta là tấm vải thấm đẫm máu trên người Hàn Nhi, máu ở mông cô ta chảy ra quá nhiều, cộng với việc bị đánh đập hành hạ thì khả năng ngất xỉu là rất cao.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi một lúc lâu, sau đó quay sang nói chuyện với đám người bên cạnh, bà ta nói.
“Có moi được thông tin gì từ nó hay không?”
Đáp lại bà ta chỉ là cái lắc đầu liên tục và khuôn mặt bất lực của bọn họ.
Tuy là đàn ông nhưng chắc chắn đám người đó không có gan chịu đòn nhiều như Hàn Nhi, chỉ cần mười lăm roi là đã muốn moi tim móc thận dâng cho đám người ác ôn này để thân xác ốm yếu không bị giày vò.
Ấy vậy mà Hàn Nhi lại cần răng chịu đựng tận ba mươi roi mà không hề hé răng nói một câu nào.
Không biết do Hàn Nhi cố chấp hay không nữa.
“Theo tôi nghĩ chúng ta đừng hành hạ cô gái này nữa bà quản gia à, từ lúc tới đây Hàn Nhi chưa được sống một ngày yên ổn, không bị Vi Vi bắt nạt thì tới lượt bà đánh đập dã man, cô gái này tới đây để làm việc chứ không phải để chịu tra tấn”
Hoàng Sơn đứng bên cạnh không kìm lòng được mà lên tiếng nói đỡ cho Hàn Nhi một hai câu.