Chương 47

Nhìn thấy bộ dạng đau lòng kia của nàng, Thẩm Ninh Hinh vẫn không thể đem lời muốn nói nói ra.

Tổng không thể nói cho nàng biết kỳ thật ngươi hiểu sai rồi, váy này căn bản không phải bị hư.

Cũng chỉ có tiểu khóc bao như ngươi mới có thể nhìn lầm mà thôi......

Thẩm Ninh Hinh cảm thấy nếu chính mình nói như vậy, Khâu Diệc Bạch tuyệt đối sẽ biểu diễn một màn bốc hơi ngay tại chỗ.

Bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Hài tử còn nhỏ, chậm rãi giáo đi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh liền lựa chọn ngậm miệng lại.

Nhưng bước chân không ngừng, vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Khâu Diệc Bạch, duỗi tay ôm lấy người này hống một hồi lâu.

Một bên hống một bên còn phải khen, nói bạn gái ta thật tốt quá, thật biết chiếu cố người, ta như thế nào may mắn như vậy có thể gặp được ngươi nha.

Khen hảo một trận, cuối cùng đem người ta khen đến vui vẻ.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế nhẹ nhàng thở ra, lại vội vàng đứng dậy đưa áo ngủ cho người này, ôn nhu hống người mau đi phòng tắm tắm rửa.

Còn chính mình thì nhanh chóng thu thập tàn cục, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đem tiểu váy kia cất đi, sau đó lại về phòng ngủ trải chăn.

Thời điểm trải nội tâm một chút gợn sóng cũng không có.

Dù sao khẳng định vẫn là đắp chăn nói chuyện phiếm.

Tập quen a.

"......"

Lại qua mấy ngày sau.

Gần đây hộ khách của Thẩm Ninh Hinh càng ngày càng nhiều, công tác tự nhiên cũng càng ngày càng vội, liền không có nhiều tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khác.

Ngay cả chuyện dụ hoặc Khâu Diệc Bạch cũng bị trì hoãn.

Cũng may người nọ cũng chưa từng hướng về phương diện kia nghĩ tới, trong lúc nhất thời hai người còn rất hài hòa.

Thẳng đến một hôm, trong giờ nghỉ trưa.

Thẩm Ninh Hinh đi theo Triệu tỷ chạy ra ngoài làm việc không ở công ty, Khâu Diệc Bạch mở họp xong, trở về lại không có chuyện gì làm, liền dựa vào ghế lão bản mở di động ra lướt tin tức.

Vốn là muốn nhìn một chút tin tức quan tâm chuyện quốc gia đại sự, nhưng mà không biết nào lại run lên không cẩn thận điểm vào quảng cáo rác rưởi.

Tuy rằng là đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm tráng dương, nhưng chợt nhìn kỳ thật cũng không giống lắm.

Lại giống như một cái tiểu chuyện xưa, kể về chuyện sinh hoạt hằng ngày của chính mình cùng lão bà.

Nói là thời điểm ban đầu hai người yêu đương muốn có bao nhiêu tốt liền có bấy nhiêu, nhưng lúc sau theo thời gian trôi đi, tính sinh hoạt giảm bớt, vết nứt giữa hai vợ chồng cũng càng ngày càng nhiều.

Đến cuối cùng thiếu chút nữa muốn đi đến con đường không thể vãn hồi, cũng may có "Cường lực thông" hỗ trợ, lúc này mới có thể cứu lại một cuộc hôn nhân, phòng ngừa hạnh phúc sinh hoạt rách nát.

Mặt sau còn đặc biệt chân tình tuyên truyền cảm nhận, nói sản phẩm này có bao nhiêu tốt nữa.

Thậm chí còn cố ý giả vờ phỏng vấn người qua đường, vừa nhìn liền biết chính là nhân viên bên trong, biểu tình cùng ngữ khí đều đặc biệt khoa trương, nhìn qua giống như học sinh tiểu học đang trả bài.

Khâu Diệc Bạch vừa phát giác được không đúng liền vội vàng lui ra, cảm thán hiện tại quảng cáo rác rưởi không có chỗ nào là không có, làm cho tâm tình xem tin tức của mình cũng không còn.

Không khỏi thở phì phì tắt đi, dựa vào trên ghế nhớ bạn gái.

Kỳ thật hai ngày nay thời gian hai người các nàng dính chung một chỗ rất ít.

Chủ yếu cũng là vì đến cuối tháng, hai người đều tương đối vội, thời gian còn không ăn khớp, lúc ta vội thì nàng nghỉ ngơi, lúc ta nghỉ ngơi thì nàng đã đi rồi.

Ngay cả số lần cùng nhau ăn cơm cũng ít hơn nhiều so với trước đây.

Làm cho Khâu Diệc Bạch có điểm không cao hứng, thời gian dài nhìn công tác cũng cảm thấy buồn bực, nếu không phải bởi vì có hành vi chức nghiệp thường ngày, chỉ sợ đã bộc phát ra ngoài.

Nếu không hôm nay gửi tin nhắn hẹn nàng đi......

Nghĩ như vậy, Khâu Diệc Bạch hơi hơi đỏ mặt.

Ngạo kiều ngồi thẳng thân mình cầm lấy di động, trịnh trọng đánh qua một lời mời.

Vì biểu hiện chân thành của chính mình, thậm chí còn đánh nhiều thêm vài chữ ——

[Hinh Hinh, trợ lý Hàn nói với ta gần đây có một quán ăn mới mở ăn đặc biệt ngon, giống như rất hợp khẩu vị của ngươi, tan tầm muốn đi không?]

Sau khi đánh xong một dãy chữ dài, chính mình còn đọc lại vài lần, sau một lúc lâu mới nhớ tới quên mất một việc, lại vội vàng bổ sung thêm một câu ở phía sau: [Ta mời khách.]

Lúc này vạn vô nhất thất.

(Vạn vô nhất thất: không sơ hở, tuyệt đối không sai lầm)

Khâu Diệc Bạch nhìn tin nhắn kia cười rộ lên, động động ngón tay gửi đi, một lần nữa dựa vào ghế ngồi chờ đợi Thẩm Ninh Hinh hồi âm.

Trong lúc này trong đầu thậm chí còn suy nghĩ chuẩn bị một trận, nghĩ lát nữa nên gọi món gì.

Kết quả còn chưa nghĩ xong, di động đặt trên bàn tức khắc liền vang lên một tiếng.

Khâu Diệc Bạch hoảng sợ, dừng một chút vội vàng cầm di động lên xem, phát hiện quả nhiên là Thẩm Ninh Hinh hồi âm lại đây.

Chẳng qua...... Nội dung hồi phục có chút khác so với nàng tưởng tượng ——

[Thực xin lỗi nha bạn gái, hôm nay thật sự bận quá, bên này phỏng chừng phải đến khuya mới có thể kết thúc.]

[Chúng ta hẹn lần sau có được không?【 A Cát so tâm.jpg】]

Khâu Diệc Bạch vừa thấy, khuôn mặt tức khắc liền lãnh xuống.

Nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể thở phì phì hồi phục một câu: [Hảo đi, ta đây chờ ngươi.]

Sau đó liền khóa màn hình, tựa lưng vào ghế ngồi ảm đạm thần thương, khuôn mặt nhỏ nhăn a nhăn a, bởi vì quá mức nhớ thương bạn gái hốc mắt đều bắt đầu phiếm hồng.

Cứ như vậy suy nghĩ miên man một đống thứ.

Nghĩ nghĩ, cũng không biết như thế nào đột nhiên nghĩ tới cái quảng cáo mà mình vô tình nhìn thấy trước đó vài phút.

Tính sinh hoạt thiếu hụt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ yêu đương gì đó......

Khâu Diệc Bạch lập tức phát ngốc.

Vài ngày sau, công tác của Thẩm Ninh Hinh cuối cùng cũng xử lý xong.

Nàng làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, đãi nhân cũng cực kỳ chân thành, làm hộ khách thực thích.

Vừa giao dịch xong một đơn hàng, hộ khách lập tức liền lại cùng nàng ký hợp đồng cho quý sau, tổng số đơn xa xa vượt qua doanh số ngày thường của nàng.

Tháng này lại có tiền thưởng rơi xuống.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc cảm thấy vui mừng cùng vui vẻ, chân trước mới vừa cảm tạ hộ khách xong, chân sau liền mở WeChat của Khâu Diệc Bạch ra.

Bởi vì gần đây quá bận, thời gian bồi bạn gái cũng ít đi, lần này chủ động hẹn ăn cơm đi.

Dù sao lúc trước luôn là nàng mời mình, trong lòng Thẩm Ninh Hinh kỳ thật vẫn để ý.

Lần này vừa lúc, vô luận như thế nào nàng cũng phải mời được mới được.

Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh động động ngón tay, gửi lời mời qua Khâu Diệc Bạch.

Còn chưa kịp buông di động xuống, Khâu Diệc Bạch ở bên kia rất mau liền hồi âm lại đây.

Đầu tiên là trả về cho nàng một từ hảo, sau đó lại phát biểu tình A Cát so tâm.

Vừa nhìn liền biết chính là rất vui vẻ.

Thẩm Ninh Hinh thấy vậy còn có điểm áy náy.

Trầm mặc một lát, dứt khoát lại phát thêm một lời mời nữa, hỏi nàng buổi tối có muốn tới trong nhà ngủ hay không.

"Hai ngày trước ta mới mua về ngôi sao nhỏ, sau khi tắt đèn sẽ sáng lên, rất xinh đẹp." Nàng nói, "Bạn gái ta có muốn tới nhà nhìn xem không?"

Dù sao buổi tối vẫn luôn đắp chăn nói chuyện phiếm sẽ rất nhàm chán a.

Cho nên trước đó nàng cố ý mua ngôi sao nhỏ dạ quang có thể dính ở trên tường, có cái để chơi không phải càng vui hơn sao.

Tiểu khóc bao thích đồ vật sáng long lanh như vậy, nhất định nàng sẽ thích.

Sự thật chứng minh, nàng nghĩ đích xác không sai.

Lần này tốc độ hồi phục của Khâu Diệc Bạch càng nhanh, bộ dạng phỏng chừng là rất sung sướиɠ, lập tức liền tỏ vẻ buổi tối muốn đi.

Thẩm Ninh Hinh nhìn đến nhịn không được cười cong đôi mắt.

- -----------------------------------------------------------------

Một bữa cơm ăn thực vui vẻ.

Có lẽ là bởi vì vài ngày không được ở chung, Thẩm Ninh Hinh cảm giác đêm nay Khâu Diệc Bạch phá lệ dính nàng.

Không riêng gì luôn tự gắp đồ ăn cho nàng, ngay cả nói chuyện cũng không còn ngạo kiều như ngày thường nữa.

Thậm chí trên đường về nhà còn đặc biệt nhỏ giọng hỏi nàng một câu: "Ngươi còn yêu ta không?"

Trong giọng nói không chỉ mang theo dò hỏi, mà còn mang theo chút ủy khuất linh tinh.

Chính là làm Thẩm Ninh Hinh nghe xong phát ngốc, còn tưởng rằng nàng có chuyện gì, vội vàng gật gật đầu tỏ vẻ yêu nha, đương nhiên yêu.

"Bạn gái ta xinh đẹp như vậy đáng yêu như vậy, như thế nào có thể không yêu đây?" Nàng một bên ôn nhu hống người này một bên trộm quan sát biểu tình của nàng, nhìn một hồi lâu cũng không phát hiện được nguyên do.

Chỉ chú ý tới khẩn trương cùng kinh hoảng mà người này giấu ở đáy mắt rốt cuộc tiêu tán một chút.

Sau một lúc lâu, còn thừa dịp thời điểm chờ đèn đỏ thò thân mình qua hôn hôn môi nàng.

Không giống với những nụ hôn lúc trước, lần này không chỉ thời gian hôn lâu hơn phía trước, ngay cả lực độ cũng nặng hơn.

Thậm chí lúc tách ra còn trộm liếʍ nàng một chút.

Giống như tiểu miêu, liếʍ xong liền chạy, mặt cũng hồng thành một mảnh.

Biểu tình ngượng ngùng xoắn xít nhẹ giọng hồi phục nàng một câu: "Ta cũng yêu ngươi."

Thẩm Ninh Hinh nghe thấy đều bị dọa.

Trầm mặc một lúc lâu sau, thiếu chút nữa đi sờ cái trán của nàng thử xem độ ấm.

Xe một đường chạy thẳng về phía trước, hai mươi phút sau cuối cùng cũng tới nhà.

Mở cửa phòng trộm ra, Thẩm Ninh Hinh một đường đi vào phòng bếp, đầu tiên là rửa sạch mấy quả đào cho Khâu Diệc Bạch, an bài người nọ ngồi ở trên sô pha ăn luôn, sau đó lại giống thường ngày đi tới tủ quần áo giúp nàng lấy áo ngủ.

Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, nên không có mở TV tìm phim để xem, hai người hết sức chuyên chú đi rửa mặt.

Như vậy tiết kiệm rất nhiều thời gian, trong vòng 40 phút, hai người liền nằm ở trên giường.

Theo lời nói của Thẩm Ninh Hinh, ngôi sao nhỏ xác thật rất sáng, từng viên dính ở trên tường, rải phát ra đạm lục sắc quang mang.

Hình dạng cũng không đồng nhất, Thẩm Ninh Hinh nâng tay lên chỉ cho Khâu Diệc Bạch xem, từng chút giảng cho nàng những ngôi sao đó gọi là gì, đại biểu có ý tứ gì, chính mình thích nhất là viên nào.

Hằng ngày hống hài tử.

Chẳng qua lần này nàng tổng cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, đêm nay Khâu Diệc Bạch giống như có điểm thất thần.

Không chỉ không hăng say, thần thái thoạt nhìn cũng không đúng, gương mặt từ sau khi tắm rửa xong cho tới bây giờ vẫn hồng như cũ.

Này thực sự làm Thẩm Ninh Hinh có điểm lo lắng, sợ nàng có phải thật sự phát sốt hay không.

Vốn định nâng tay sờ sờ đầu nàng, kết quả chưa kịp làm gì, đột nhiên thấy Khâu Diệc Bạch vươn tay hướng qua chỗ mình.

Không khí tạm dừng vài giây, sau một lúc lâu Thẩm Ninh Hinh hơi hơi cúi đầu, phát hiện ngón tay của nàng giống như đang đặt ở trước ngực mình.

Lúc này mới hiểu được, nguyên lai nút thắt của mình lại không gài tốt.

"Cảm ơn bạn gái nhắc nhở ta." Nàng cười cười, một bên đem nút thắt gài lại, một bên ôn nhu cảm tạ nàng, "Ít nhiều có ngươi nhắc nhở, nếu không nói không chừng ta lại bị cảm."

Lời này nói quả thực thành khẩn cực kỳ.

Tươi cười cũng vậy, vừa ngọt lại vừa ấm, nhìn liền làm người tâm động.

Nhưng cố tình đêm nay Khâu Diệc Bạch lại không cao hứng như lúc trước, không những không cảm thấy vui vẻ, mà khuôn mặt còn tức khắc liền uể oải xuống.

Giương mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu trầm mặc không nói gì xỏ dép xuống giường, sau đó một đường, giống như một đại hắc chuột chui vào WC.

Trong chốc lát Weibo liền phát mới.

Thẩm Ninh Hinh vẻ mặt ngốc một chút đi xuống xem, phát hiện người này ở trên Weibo khóc lóc hăng say a.

Bởi vì bi thương tới cực điểm, biểu tình phát ra so với người thường đều nhiều hơn, trong chốc lát là cái này QAQ, trong chốc lát là cái này TAT, thường thường còn có cái này 〒▽〒.

Làm cho Thẩm Ninh Hinh đều ngốc, cho rằng lâu lắm không ngủ chung với nhau, hài tử bị ủy khuất điên cuồng.

Vì thế liền vội vàng cũng xỏ dép xuống giường, chạy đến cửa WC nằm bò ra nghe động tĩnh ở bên trong.

Sau một lúc lâu vừa muốn gõ cửa hống hai câu, còn chưa kịp lên tiếng, Weibo đột nhiên lại có động thái mới.

A Cát là cái tiểu lam cẩu: 【 Vấn đề: Như thế nào xử lý nguy cơ rạn nứt cảm tình giữa người yêu? Đáp án: Xuất hiện nguy cơ rạn nứt cảm tình, giống nhau đều là từ những nguyên nhân sau tạo thành......】

Như thế như vậy, loạn thất bát tao một đống lớn.

Thẩm Ninh Hinh: "......"

Chơi trò gì vậy a!