Người này luôn ở trong lúc lơ đãng mà trở nên đặc biệt ôn nhu.
Thẩm Ninh Hinh phát ngốc nhìn chằm chằm bình nước chanh kia, sau một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới đem nó gắt gao nắm ở trong tay, sau đó lại chạy vội vài bước đuổi theo đuổi Khâu Diệc Bạch.
Trong lòng có một cảm giác đặc biệt kỳ lạ lan tràn ra.
Thực ấm, lại có điểm ngứa, giống như có một phiến lông chim ở trong lòng nhẹ nhàng xẹt qua.
Làm cho người ta cảm giác tâm tình thực tốt.
Tốt đến mức, trong lúc vô thức tươi cười đã lặng lẽ nở rộ mở ra.
"Khâu tổng ngươi không uống sao?" Nàng nói như vậy, thanh âm cũng không tự giác mà mềm mại đi rất nhiều, "Như thế nào chỉ mua một chai nha?"
"Ta không uống." Vừa dứt lời Khâu Diệc Bạch liền trả lời, "Thứ này là cho tiểu hài tử uống, ta mới không uống."
Đúng đúng đúng phải phải phải, ngài chỉ uống trăm tuổi sơn thôi.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ tiếp tục kiên trì: "Nếu không lát nữa ta chia cho ngài một nửa đi?"
Lúc nàng nói lời này, đôi mắt sáng lấp lánh.
Có lẽ là bởi vì cũng uống rượu, nên bước chân rõ ràng so với ngày thường thoạt nhìn muốn nhẹ hơn, trạng thái cũng không nghiêm cẩn thận trọng như ở trong công ty.
Hai người đứng chung một chỗ, kỳ diệu ở chỗ không giống quan hệ cấp dưới cùng cấp trên.
Ngược lại giống như hai bằng hữu quan hệ phi thường thân cận.
Khâu Diệc Bạch nhìn nàng, sau một lúc lâu giống như nhớ tới gì đó, lại nhỏ giọng "ân" một câu.
Bước chân cũng không tự giác thả chậm lại, đáy lòng dần dần có một ý tưởng bắt đầu sinh ra.
Đột nhiên cảm giác...... Kỳ thật ngẫu nhiên tản bộ giống như vậy cũng khá tốt.
- ---------------------------------------------------
Vài ngày sau, Thẩm Ninh Hinh cuối cùng cũng chuyển sang chính thức.
Kỳ thực tập này, nàng biểu hiện không tồi, sau khi chuyển sang chính thức tiền lương nhiều lên không ít, đãi ngộ so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, nàng rốt cuộc có thể ở dưới sự trợ giúp của Triệu tỷ bắt đầu tiếp xúc với hộ khách.
Tuy nói lượng công việc tăng lên, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, vừa mới xử lý xong công việc trên đỉnh đầu, nàng lại bắt đầu ở một bên tính tính toán toán, nghĩ từ nay về sau mỗi tháng có phải mình lại có thể tiết kiệm được thật nhiều tiền hay không.
Kỳ thật nàng vẫn luôn có một giấc mộng.
Tuy nói dựa theo trình độ hiện tại của nàng ngày giấc mộng này trở thành hiện thực còn cách rất xa, nhưng chỉ cần vẫn luôn nỗ lực phấn đấu, nàng cảm thấy một ngày nào đó chính mình sẽ đạt được.
Nàng muốn có một căn nhà thuộc về chính mình.
Không cần quá lớn, đủ cho nàng một người ở là được, mặt tường sơn màu nàng thích, bên trong đặt tất cả những gia cụ mà nàng yêu thích.
Ngay cả phòng bếp cũng phải trang trí thật xinh xinh đẹp đẹp, lúc làm cơm đều có thể thực hưởng thụ.
Lúc này mới có cảm giác là "nhà".
Nàng vẫn luôn muốn có một cái "nhà".
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh lập tức mở ra sổ sách của mình, đem kế hoạch tiết kiệm của tháng này viết vào.
Ngay ngắn viết đến một nửa, vừa nhấc mắt lên đột nhiên nhìn thấy Khâu Diệc Bạch bưng cà phê đi ngang qua mặt mình.
Phỏng chừng là đang sầu vì chuyện triển lãm hai ngày tới, biểu tình nhìn qua có chút không vui, bộ dạng giống như tùy thời đều có khả năng kêu một ai đó đến để thoá mạ một phen.
Lúc này trong văn phòng, trên cơ bản không có người nào dám giương mắt lên, trừ bỏ Thẩm Ninh Hinh.
Hai người vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.
Động tác lấy bút trong tay Thẩm Ninh Hinh dừng lại, trầm mặc một lát, vừa muốn mở miệng nói, lại bị Khâu Diệc Bạch trực tiếp đoạt trước.
"Hảo hảo đi làm." Nàng nói, "Nếu không trừ tiền."
Rõ ràng ngày thường nghe câu này rất thần khí, lúc này nói lại hữu khí vô lực.
Trạng thái rõ ràng không tốt lắm.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế có điểm sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì Khâu Diệc Bạch đã xoay người đi rồi.
Giống như đang vội đi xử lý thứ gì đó, một lát sau liền có thanh âm gọi điện thoại truyền ra từ trong văn phòng của nàng.
Lực chú ý của Thẩm Ninh Hinh không nằm trên sổ sách, nghe hơn nửa ngày chỉ nghe được đại khái, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng.
"......."
Một lát sau nàng lại lần nữa cầm lấy bút.
Mở sổ sách ra, xóa bỏ kế hoạch tiết kiệm lúc nãy, hung hăng nhịn đau trừ ra một ngàn tệ.
Nàng nghỉ, dùng tiền tiết kiệm này làm kinh phí mời Khâu Diệc Bạch ăn cơm.
Hy vọng có thể làm nàng vui vẻ một chút.
Thẩm Ninh Hinh còn chưa kịp mời khách ăn cơm, Khâu Diệc Bạch đã bay đi công tác triển khai triển lãm rồi.
Mang theo không ít người, trừ bỏ giám đốc Lưu cùng trợ lý Hàn ra, còn có mấy đồng sự từ trước đến nay có công trạng không tồi trong bộ phận tiêu thụ nữa.
Triệu tỷ cũng ở trong đội ngũ đó.
Cũng không lưu lại công việc gì, nàng vừa đi, Thẩm Ninh Hinh thanh nhàn hơn so với ngày thường rất nhiều.
Người một khi thanh nhàn liền dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Thẩm Ninh Hinh lo lắng trạng thái của Khâu Diệc Bạch, số lần xem Weibo mỗi ngày so với ngày thường cũng tăng hơn nhiều, nhưng trên cơ bản lại không thu được tin tức hữu dụng gì.
Không biết có phải là quá bận hay không, trong khoảng thời gian này nàng rất ít phát Weibo.
Thẩm Ninh Hinh không thể nào biết được tâm tình của nàng như thế nào, sợ làm chậm trễ công tác của nàng cho nên không có đi hỏi hỏi, thời gian dài cả người đều sắp điên cuồng.
Hay là đi ra ngoài chơi thả lỏng tâm tình đi.
Nghĩ như vậy, nàng liền click mở nhóm tán gẫu, đem Mạnh Dao các nàng lại hẹn ra ngoài chơi.
Mọi người thực mau gặp mặt ở Lời Nói Bóng Đêm.
Mạnh Dao cùng Lý San vẫn là bộ dáng cũ, cùng ngày thường không có gì bất đồng, nhưng Khương Duyệt lại khác, Thẩm Ninh Hinh phát hiện người này quả thực là xuân phong đắc ý, đầy mặt đều là cười khanh khách.
(Xuân phong đắc ý: vui vẻ phơi phới)
"Hôm nay các ngươi tùy tiện tiêu phí a." Nàng nói, "Tiền xài hết bao nhiêu đều là ta mời khách."
Vừa mới dứt lời, Thẩm Ninh Hinh liền đoán được 10%, nàng nghĩ người này gần đây tuyệt đối là cùng trợ lý Hàn chơi thực vui vẻ.
Sự thật chứng minh xác thật là như thế.
Nàng vừa mới phỏng đoán xong, liền thấy Khương Duyệt đã thần bí hề hề lại đây, cùng Thẩm Ninh Hinh hỏi thăm chuyện có quan hệ tới triển lãm, hỏi thăm trợ lý Hàn đến tột cùng là khi nào mới có thể trở về.
"Tối hôm qua ta gửi tin nhắn cho nàng, nàng nói cho ta biết triển lãm gì gì đó thật sự là mệt chết người." Khương Duyệt chụm đầu vào cùng Thẩm Ninh Hinh phun tào, "Như thế nào khủng bố như vậy a, cái triển lãm kia đến tột cùng là làm cái gì?"
Nàng còn hỏi: "Ngươi nói xem ngày nàng trở lại, ta nên chuẩn bị lễ vật gì cho nàng đón gió tẩy trần đây?"
"......"
Nói một đống lớn, nhưng Thẩm Ninh Hinh không thế nào tập trung, chỉ bắt được một tin tức hữu dụng.
"Tối hôm qua các ngươi nói chuyện phiếm?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy." Khương Duyệt gật gật đầu, cầm lấy ly rượu ở bên cạnh bàn uống một ngụm, đáy mắt không dấu được hưng phấn cùng khoe khoang, "Còn hàn huyên hơn một giờ nha, lợi hại không?"
Còn hàn huyên hơn một giờ.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy, ngay sau đó liền theo bản năng thở dài, lắc đầu nói: "Thật tốt."
Ngữ khí nghe có chút hâm mộ, còn có chút bất đắc dĩ.
Khương Duyệt ngẩn người, thực mau phát hiện nàng giống như không quá thích hợp, sau đó liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy, cùng ta nói nói?"
Thậm chí còn vỗ vỗ bả vai nàng: "Giữa hảo tỷ muội không nên có giấu giếm nga!"
Lời nói thật thấm thía a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào nàng, một lát sau không nhịn được nhẹ nhàng cười, gật gật đầu nói: "Hảo."
Trong thời gian một chén rượu, Thẩm Ninh Hinh đem toàn bộ sự tình phát sinh gần đây nói qua một lần với Khương Duyệt.
Bất quá vì lưu lại mặt mũi cho Khâu Diệc Bạch, theo bản năng che giấu chuyện nàng là một tiểu khóc bao, chỉ đại khái nói nói tâm cảnh của chính mình trong đoạn thời gian gần đây thôi.
Lúc này Khương Duyệt vẫn luôn thực nghiêm túc lắng nghe, thẳng đến khi Thẩm Ninh Hinh đã nói xong, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Thẩm Ninh Hinh vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi mình thật nhiều vấn đề, vội vàng chuẩn bị sẵn sàng, khẩn trương chuyên chú chờ.
Kết quả đợi nửa ngày chỉ chờ được một câu từ Khương Duyệt: "Ngươi thích nàng!"
Thẩm Ninh Hinh: "?!"
Nói trắng ra như vậy sao?
Nàng cực kỳ khϊếp sợ, gương mặt trong lúc lơ đãng cũng đỏ lên, vội cùng Khương Duyệt giải thích, kỳ thật chính mình chỉ đối nàng có hảo cảm mà thôi, hẳn là còn chưa tới mức độ thích đi......
Toàn bộ hành trình nói lời này đều lắp bắp.
Khương Duyệt nghe xong, đều ngăn không được sách một tiếng, theo bản năng lại vỗ vỗ bả vai nàng: "Có hảo cảm là đủ rồi a, tình yêu tuyệt mỹ nào mà không bắt đầu từ một bước này a!"
"Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi như vậy." Nàng nói, theo bản năng hướng lại gần Thẩm Ninh Hinh, "Trước kia ngươi chưa từng đối với ai để bụng như vậy, ta có thể cảm giác được địa vị của người này ở trong lòng ngươi cùng những người khác hoàn toàn không giống nhau."
"Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên nếm thử, đi theo cảm giác của chính mình đi." Khương Duyệt thở dài, ngữ khí khó có được đứng đắn một lần, "Có một chuyện chúng ta vẫn luôn không nói với ngươi, kỳ thật Hinh Hinh, ngày thường thoạt nhìn ngươi thật sự quá cô độc, cũng quá nội liễm, rất ít khi chủ động tiếp cận người khác."
"Nhưng lần này không giống, không phải ngươi chủ động lựa chọn chủ động để ý đến người này sao? Đây là lần đầu tiên a, cho nên ta cảm thấy, ngươi có lẽ là thật sự thích nàng."
"Không ngại...... Lại nỗ lực một chút."
- ---------------------------------------------------------
Suốt một đêm Thẩm Ninh Hinh cơ hồ là không ngủ.
Còn may ngày mai là ngày nghỉ, nàng có đầy đủ thời gian để tiêu xài.
Cùng với...... Nhìn rõ chính mình.
Sắc trời sáng rồi lại tối, tối sầm rồi lại sáng, mây trắng chậm rãi lướt qua không trung, vẫn luôn che đậy ánh mặt trời, một lần nữa phóng thích ánh dương ấm áp.
Vừa lúc bao phủ Thẩm Ninh Hinh ở bên trong, ấm áp giống như một cái ôm thân mật từ người yêu.
Trầm mặc suốt một đêm, rốt cuộc Thẩm Ninh Hinh nâng tay lên.
Sờ sờ trên cánh tay, độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến, nghe một chút tiếng người linh tinh từ bên ngoài truyền vào.
Có một số việc, lại ở trong lúc lơ đãng nghĩ đến thông suốt.
Thẩm Ninh Hinh đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lát sau thở sâu gửi một câu cảm ơn qua cho Khương Duyệt, sau đó lại mở ra giao diện nói chuyện phiếm cùng Khâu hai tuổi rưỡi.
Động động ngón tay, gửi một câu thăm hỏi cho Khâu Diệc Bạch ——
Khâu tổng hai ngày này có khỏe không?
Cùng với.
Khi nào thì trở về nha?
- ---------------------------------------------------------
Ba ngày sau, là ngày Khâu Diệc Bạch sẽ trở về.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ trước nghĩ sau, vẫn quyết định mặc một tiểu váy xinh đẹp, cùng lúc đó trang điểm thật đẹp đẽ, chải một kiểu tóc xinh đẹp.
Thậm chí còn điểm một cái lệ chí tinh xảo cho chính mình.
(Lệ chí ở đây hình như là kiểu trang điểm chấm một chấm nhỏ ở dưới đuôi mắt)
Làm xong hết tất cả, nàng đứng ở trước gương vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ soi soi.
Ân, thật là xinh đẹp.
(Cặp này đúng là best tự luyến, toàn tự khen bản thân đẹp không à:))))
Không khỏi thoáng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xuống lầu bước nhanh đi đón xe buýt.
Dọc theo đường đi trong lòng vẫn luôn thấy thấp thỏm.
Trước kia nàng vẫn luôn xem Khâu Diệc Bạch như một đứa nhỏ tâm trí mới hai tuổi rưỡi mà chiếu cố, cùng nàng ở bên nhau cũng không có gì ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ là thực tâm quan tâm nàng mà thôi.
Nhưng hiện tại lại bất đồng, từ khi tâm cảnh thay đổi, Thẩm Ninh Hinh không những không thích ứng được, mà ngược lại bắt đầu biến thành vụng về.
Trước kia nàng chưa từng theo đuổi người khác, tuy rằng mình là một nhan cẩu, nhưng từ trước đến nay đều an an tĩnh tĩnh, gặp được người thích chỉ ngắm nhìn mà thôi, chưa từng chủ động như vậy bao giờ.
Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp duy nhất mà nàng nghĩ ra được chính là sau khi tan tầm bồi Khâu Diệc Bạch cùng tăng ca sửa sang lại văn kiện.
Thật khó a.
Nàng thở dài, biết được Khâu Diệc Bạch đại khái phải buổi chiều mới trở về, liền vội vàng lắc đầu xua tan những ý tưởng nơi đáy lòng, nỗ lực dấn thân vào công tác.
Thẳng đến thời điểm sắp tan tầm, lúc này Khâu Diệc Bạch mới trở lại.
Nhìn dáng vẻ giống như triển lãm tiến hành rất thuận lợi, cả người thoạt nhìn tâm tình không tồi, khi nhìn thấy Thẩm Ninh Hinh thì dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới khen nàng một câu đẹp.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy đáy lòng cảm thấy ấm áp, sau đó hơi hơi gợi lên tươi cười, nhìn theo bóng nàng trở lại văn phòng mở máy tính bắt đầu công tác.
Ở lại một lúc lâu sau giờ tan tầm, thẳng đến khi mọi người đều đã đi hết mới gõ cửa văn phòng.
Đi vào, quả nhiên Khâu Diệc Bạch đang bận rộn.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng mở miệng hỏi: "Khâu tổng hôm nay ta không có gì gấp phải về nhà, để ta giúp ngươi một chút có được không?"
Dù sao nàng chủ động hay bị động lưu lại cũng không phải một lần hai lần.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy thực mau đồng ý, gật gật đầu lấy ra một chồng kiện nhờ nàng hỗ trợ sửa sang lại, sau đó lại tiếp tục bắt đầu vội chuyện khác.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm nàng, một lát sau không nói gì, cúi người ngồi ở đối diện nàng cũng bắt đầu làm việc.
Hai người ở phương diện này vẫn luôn rất có ăn ý, phối hợp lại làm ít công to, công việc trên đỉnh đầu Khâu Diệc Bạch cuối cùng cũng coi như hoàn thành.
Nhìn thời gian, đã tới 8 giờ tối rồi.
Khâu Diệc Bạch thẳng tắp thân mình, giương mắt nhìn thấy Thẩm Ninh Hinh vẫn còn đang làm, vì thế liền vội vàng kêu ngừng.
Lúc sau lại hơi xấu hổ cảm tạ nàng, hỏi nàng có muốn cùng đi ăn một bữa cơm hay không.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy đáy mắt sáng lên, thực vui vẻ đáp ứng.
Đang muốn đứng dậy.
Đột nhiên thấy Khâu Diệc Bạch giống như dừng một chút, cũng không biết nhìn thấy gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào mặt nàng, chưa từng rời đi.
Thẩm Ninh Hinh bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, hai bên tai đều đỏ lên.
"Làm sao vậy Khâu tổng?" Nàng ngượng ngùng cực kỳ, vội mở miệng hỏi dò Khâu Diệc Bạch.
Vừa dứt lời, đột nhiên lại thấy Khâu Diệc Bạch nhẹ nhàng vươn tay về phía nàng.
Thân thể theo bản năng căng cứng, thực nhẹ cũng thực thong thả đến gần nàng.
"??!"
Thẩm Ninh Hinh bị nàng làm hoảng sợ, không biết nàng muốn làm cái gì, cả người động cũng không dám động, đôi mắt không tự giác nhắm lại, rồi thực mau mở ra, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt Khâu Diệc Bạch đang dần dần phóng đại ở trước mắt.
Ngay sau đó liền phát hiện...... Nàng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trước mắt nàng.
Bên môi cũng gợi lên một mạt cười, động tác ôn nhu sờ sờ trên làn da nàng.
Xúc cảm cùng độ ấm ở nơi hai người tiếp xúc truyền đến, làm Thẩm Ninh Hinh ngốc vài giây ngắn ngủi, đại não có chút phản ứng không kịp, qua một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Vừa mới hồi thần, liền nghe Khâu Diệc Bạch mang theo ý cười đối với nàng nói: "Thẩm Ninh Hinh ngươi đến tột cùng là làm cái gì, như thế nào không cẩn thận như vậy, đáy mắt còn bị dơ một khối?"
Thẩm Ninh Hinh: "A?"
Nàng ngẩn người, vội vàng tìm một cái gương để soi, liếc mắt một cái, thực mau phát hiện trên mặt mình giống như thiếu thiếu gì đó.
Khâu Diệc Bạch đã lau sạch lệ chí mà nàng tỉ mỉ điểm lên!!!
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Dưới đáy lòng nàng chỉ có thể thở dài, cảm giác động tâm vừa rồi tức khắc biến mất không còn một mống, giương mắt lên nhìn lại phát hiện Khâu Diệc Bạch còn đang nghiên cứu điểm lệ chí kia, ngoài miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "May ta giúp ngươi lau, nếu không bị người khác nhìn thấy khẳng định sẽ chê cười ngươi."
Nhưng hiện tại thật ra ta rất muốn chê cười ngươi!
Thẩm Ninh Hinh cạn lời, trầm mặc một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới đẩy ra một mạt tươi cười.
Thực không tình nguyện đối với Khâu Diệc Bạch nói: "Ta cảm ơn ngài a......"