Chương 42: Cùng ngắm biển đêm

Gửi xong tin nhắn, cô cất điện thoại đi.

Nghi thức lễ cưới, cô cũng không cảm thấy gì.

Âm nhạc vang lên, Thời Địch kéo tay Mộ Thiên Sơ vẻ mặt hạnh phúc ra ngoài, từng bước từng bước, trong mắt hai người chỉ có nhau.

Mọi người vỗ tay chúc mừng, âm thanh hâm mộ vô cùng.

Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên lảo đảo vài bước nhưng rất nhanh đứng vững trở lại, giống như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước.

Không ai phát hiện ra điều này, tất cả vẫn tiến hành từng bước như cũ.

Lễ cưới được cả nước quan tâm nhất sẽ diễn ra trên đảo mây trong vòng 7 ngày, để khách khứa có thể cảm thấy lãng mạn và vui vẻ đến cùng.

Nghi thức vừa xong, Thời Tiểu Niệm còn chưa kịp ăn một chút gì đã bị kéo đi chụp ảnh.

Đã đến giờ phóng viên phỏng vấn.

Lúc Địch đã thay một bộ lễ phục màu tím, kiểu tóc cũng thay đổi, dáng vẻ càng thêm kiều mị, kéo tay Mộ Thiên Sơ ngồi xuống sô pha.

"Lại đây, mọi người cùng nhau quay.”

Có phóng viên gọi.

Thời Tiểu Niệm bị mẹ nuôi kéo qua, cả đám người đứng sau ghế sô pha, quay về ống kính mỉm cười, đúng kiểu phong thái gia đình ngôi sao Tề Nhạc Dung Dung.

Biết cô là chị của Thời Địch, các phóng viên yêu cầu hai chị em cô chụp ảnh.

"Chị, đến đây đi.” Thời Địch lập tức cười hì hì kéo Thời Tiểu Niệm qua, đứng cạnh cô, cử chỉ thân mật.

"Cô Thời cần trang điểm không?” Phóng viên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm hỏi.

Lúc Địch lập tức mỉm cười nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, bên trong nụ cười kia ám chỉ điều gì Thời Tiểu Niệm cũng đều hiểu.

"Không cần, tôi trang điểm sẽ bị dị ứng, cứ để vậy đi.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói.

Lúc Địch ở bên ca phụ họa nói, "Đúng vậy, có điều các anh nên chụp chị tôi xinh đẹp một chút, nếu không tôi sẽ không tha cho các anh đâu nha.”

Các phóng viên cười nghiêng ngả.

Hai người đứng cạnh nhau chụp ảnh.

Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy Thời Địch cười ngọt ngào đến vậy, thật không hổ là diễn viên, Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh miễn cưỡng phối hợp với.

Thời Địch nhìn về phía máy ảnh, lúc thì ôm tay cô, lúc thì ôm cô, còn định rướn lên hôn mặt cô, làm mấy động tác cho ra vẻ chị em thân thiết.

Thời Tiểu Niệm thấy cô như vậy, chỉ có thể quay về ống kính cười, cười đến cơ mặt cứng ngắc.

"Hôm nay cô cũng thật biết điều, nếu sớm như vậy thì có phải không bị bạn bè xa lánh không, chị cũng không đấu lại tôi, cần gì phải vậy.”

Lúc Thời Địch sát mặt cô nói những lời này, chỉ hai người nghe thấy.

"..."

Thời Tiểu Niệm vẫn mỉm cười nhìn máy ảnh, không nói một chữ.

Cô chưa bao giờ đấu với em gái mình, chỉ vì muốn Mộ Thiên Sơ nhớ lại ký ức, đáng tiếc là Thời Địch không hiểu.

"Được rồi, Thời Địch, bây giờ là thời gian phỏng vấn cá nhân, có thể nói cho chúng tôi biết những khó khăn khi chuẩn bị kết hôn được không?” Một phóng viên hỏi.

Thời địch bị kéo sang một bên phỏng vấn.

Người thân bạn bè gần đó cũng bận rộn chụp ảnh.

Thời Tiểu Niệm rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô đi về một góc,rót một chén nước, bỗng có một bóng người va vào cô.

Cô vội vã đưa tay đỡ lấy đối phương, nhìn kỹ lại liền thấy Mộ Thiên Sơ sắc mặt có chút khó coi đứng ở đó.

"Anh ổn chứ?”

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ rút tay về.

"Có thể là do không dùng đủ liều thuốc, đầu càng ngày càng đau.” Mộ Thiên Sơ nói, tay đè trán, giọng nói có chút mệt mỏi.

"Vậy anh ngồi một chút đi.” Thời Tiểu Niệm nói, cầm chén nước trong tay đưa cho hắn.

"Cảm ơn."

Mộ Thiên Sơn nhợt nhạt cười với cô một cái.

Có thể là thấy cô không muốn nán lại nữa, hắn cũng không lạnh lùng với cô giống như trước.

"Không có gì." Thời Tiểu Niệm nhìn về hướng khác, muốn tìm chỗ chạy, cô không muốn ở một chỗ với Mộ Thiên Sơ nói chuyện phiếm.

Đã muốn từ bỏ thì dứt khoát đến cùng.

Thấy cô định đi, Mộ Thiên Sơ đột nhiên lên tiếng, “Phiền cô giúp tôi rót một cốc nước.”

"..."

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là quay lại, nhận cốc nước trong tay anh đã cạn, thấy hắn nhíu mày liền hỏi, “Sao anh lại đau như vậy?”

"Từ sau khi phẫu thuật mở não đã như vậy, cũng không có gì.”

Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói có chút yếu ớt.

Từ sau khi phẫu thuật tức là đã nhiều năm rồi, thì ra hắn vẫn luôn uống thuốc.

Thời Tiểu Niệm mím môi, "Đúng rồi, anh uống thuốc như vậy không ảnh hưởng đến đứa bé sao?”

Thời Địch đang mang thai.

Chẳng lẽ đàn ông uống thuốc thì không có chuyện gì?

"Bác sĩ nói không ảnh hưởng." Mộ Thiên Sơ nói, đưa tay nhận lấy cốc nước đã uống xong, đau đớn giảm được mọt chút, hắn ngước mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, "Không nghĩ tới hai chúng ta cũng có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện như vậy."

Ở trong ký ức của hắn, nhiều nhất chính là Thời Tiểu Niệm dính chặt lấy hắn, khiến hắn chán ghét vô cùng.

Hắn cũng lo cô sẽ làm loạn trong hôn lễ, nhưng hiện giờ cô không có một chút dấu hiệu là sẽ náo loạn, Thời Tiểu Niệm như vậy không khiến hắn chán ghét.

"..."

Thời Tiểu Niệm cúi đầu không nói gì, nhìn về phía bên kia một chút.

Chỉ thấy Thời Địch đang phỏng vấn thỉnh thoảng vuốt tóc, mỗi lần vuốt tóc đều nhìn sang phía bọn họ, vẻ mặt khó coi.

Thời Tiểu Niệm nhìn vậy không nói gì, lặng lẽ ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm trở lại căn nhà gỗ trong làng du lịch, ở bên cửa sổ cho chim bồ câu ăn, mãi cho đến tối cũng không ra ngoài.

Thứ nhất, cô phải khiêm tốn;

Thứ hai, cô phải biết điều.

Ra ngoài gặp Thời Địch không được, mà gặp Cung Âu thì càng không được.

Mẹ nuôi thấy cô tự giam mình trong phòng thì vừa vui mừng vừa khổ sở, nhiều lần lén lau nước mắt.

"Con không muốn đi tiếc tối nên ta mang bữa tối tới cho con.”

Mẹ nuôi bưng mâm thức ăn vào căn phòng.

"Cảm ơn mẹ." Thời Tiểu Niệm giúp một tay rồi ngồi xuống, sườn bò thơm ngon, bò tít tết mềm ngọt, cô cầm dao nĩa vừa cắt vừa hỏi, “Mẹ, mẹ giúp con đặt một chiếc du thuyền, lát con muốn ra ngoài.”

"Ừ mẹ biết rồi.” Mẹ nuôi kinh ngạc nhìn nàng, "Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên của lễ cưới.”

Thời Địch đã xếp lịch hoạt động ngày mai rồi.

"Vâng." Thời Tiểu Niệm cười cười, “Con đã xem qua rồi, có thể đối phó được với truyền thông, tiệc tối nay chủ yếu là bạn bè thân thiết, con ở lại hay không cũng không sao.”

"Nhưng mà…."

"Mẹ liên hệ giúp con, con còn có việc phải làm, muốn đi sớm một chút.” Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn ở lại trên hòn đảo này nữa.

"Vậy cũng tốt."

Mẹ nuôi gật đầu.

Thời Tiểu Niệm đang ăn thì điện thoại bên cạnh không ngừng vang lên.

"Điện thoại con đang kêu kìa.” Mẹ nuôi nói.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đặt dĩa xuống lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay trượt đi, được rồi, lại là tin nhắn Cung Âu gửi tới, có vài cái cô còn không buồn đọc.

Người đàn ông này thực sự là tẻ nhạt.

Thời Tiểu Niệm cũng không tìm được từ thích hợp để miêu tả anh, không phải là anh rảnh đến mức ấy chứ, việc gì phải gửi tin nhắn giục cô như vậy.

Cô tắt điện thoại, sau đó ăn tiếp, giục mẹ nuôi liên hệ với du thuyền.

Thời gian dần muộn.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần buông xuống, cảnh vật đẹp cực kỳ.

Thời Tiểu Niệm thu xếp xong xuôi liền xách túi ra ngoài, mượn một chiếc xe đạp trong làng du lịch rồi đi ra ven biển.

Từ xa truyền tới tiếng nhạc, phát ra từ phía quán bar lớn nhất hòn đảo.

Trên tầng cao nhất của quán bar có một hàng chữ I love You bằng đèn leon, nơi đó chính là nơi mọi người chúc mừng đám cưới.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, liền đạp xe rời đi.

Cạnh biển có mấy chục chiếc du thuyền, to nhỏ không đều, lít nha lít nhít đứng ở bên bờ, ánh đèn nối nhau như những viên kim cương lấp lánh trong đêm đen.

"Số 23."

Thời Tiểu Niệm dựng xe một bên, cầm túi nhìn xung quanh.

Mẹ nuôi nói với cô du thuyền số 23, lên tới nơi là có thể đi. Số 23, là cái nào a.

Thời Tiểu Niệm nhìn từng chiếc, bỗng liếc thấy có một chiếc du thuyền in “No.Princess 23”, trong lòng thầm vui vẻ, bước chân về phía trước.

"Du thuyền của tôi ở đây, em chạy đi đâu vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng theo gió bay tới.

"..."

Thời Tiểu Niệm thân thể trong nháy mắt cứng đờ, chậm rãi xoay người.

Chỉ thấy cách đó không xa, một chiếc xe Lamborghini đậu ở đó từ bao giờ, Cung Âu ngồi ở vị trí tài xế, một tay đặt trên vô lăng, áo sơ mi trắng trong đêm đen sáng chói mắt, môi mắt thâm trầm nhìn cô, khoé môi cong lên, cười như không cười.

"Cung, cung tiên sinh"

Thời Tiểu Niệm khó khăn cười với anh.

Người đàn ông này có phải là quá xuất quỷ nhập thần.

Lần này đi không xong rồi.

"Sao bỗng dưng cà lăm chột dạ vậy?" Cung Âu ngắm nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giống như nhìn thấu tất cả, âm thanh lạnh buốt.

"Làm gì có, tôi làm sao nghĩ tới chuyện khác được.”

"Thí dụ như em không muốn lên du thuyền của tôi, muốn ngồi một chiếc khác để rời đi?” Cung Âu vạch trần ý nghĩ của cô.

"Làm sao có thể."

Thời Tiểu Niệm cười muốn rút gân, đi tới xe anh, “Tôi đang tìm du thuyền của anh, tôi còn tưởng là ở bên kia.”

Cung Âu cười lạnh một tiếng, cứ như vậy nhìn cô từng bước đi về phía mình, cũng không phản bác, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: em a, giả vờ, em cứ giả vờ đi.

"Không biết du thuyền của Cung tiên sinh là chiếc nào?” Thời Tiểu Niệm nhanh trí hỏi.

"Đi theo tôi."

Cung Âu nói, đẩy cửa xe xuống, một tay nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Đến gần, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện ra du thuyền của Cung Âu chính là chiếc to nhất, màu trắng, ánh đèn sáng khác thường, Phong Đức cùng dàn vệ sĩ đứng ở trên, cúi đầu với bọn họ, đậu ở chỗ này cũng quá bắt mắt đi.

"Hôm nay anh đi du thuyền tới ư?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cô biết đây không phải là du thuyển của Mộ gia, bởi vì không có in chữ No.Princess

"Lại đây."

Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm đi tới.

Người vừa lên đi, du thuyền liền chậm rãi khởi động, chạy dọc bờ biển, hướng về biển sâu, trên mặt biển sóng trắng cuộn lên, từng trận từng trận kéo thành một đường thật dài.