Chương 22: Cãi vã

Nữ giúp việc khó xử, ông chủ trước khi rời đi đã dặn phải chăm sóc cho cô thật tốt. Nếu ông chủ biết cô nhịn đói chắc chắn sẽ có chuyện lớn.

Từ lúc cô ta tới đây làm việc cho tới giờ đây là lần đầu tiên ông chủ đem một cô gái về đây, có lẽ trong lòng ông chủ cô gái này có một vị trí rất đặc biệt. Cô ta nghe nói ông chủ từng có vài người bạn gái, nhưng cùng lắm cũng chỉ đưa họ tới biệt thự ở trung tâm thành phố chứ chưa từng đưa người nào tới Hải Đường.

"Tiểu thư, người nên dùng cơm trước. Có lẽ một lát nữa ông chủ sẽ quay về." Nữ giúp việc dịu dàng nói.

"Em không ăn!" Cô bướng bỉnh nói, hai hôm nay cô đã bị họ lừa cả đống lần rồi. Cô thật sự rất chán ghét nơi này, nghĩ tới chuyện xấu Kỷ Lãng Tư làm với mình khiến cô thề rằng sẽ cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.

Hắn thật đáng sợ, cô vẫn nhớ mãi đêm hôm đó hắn tàn ác tàn phá cơ thể mình. Nơi đó của cô giống như bị rách ra vậy, cô khóc lóc cầu xin thì càng khiến hắn làm càng hăng. Rốt cuộc hắn xem cô là cái gì?

Chẳng lẽ là cô sai rồi? Đàn ông trên đời vốn chẳng ai tốt cả.

Ban đêm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Tước đỏ mặt lấy hộp thuốc mỡ giấu trong hộp bàn nhẹ nhàng thoa lên nơi tư mật. Hộp thuốc mỡ này là do nữ giúp việc kia đưa tới, nói rằng nó sẽ giảm cơn đau cho cô.

Lúc đó cô liền tập tễnh bước vào nhà tắm để rửa sạch cơ thể lại phát hiện chất lỏng đậm đặc kia cùng máu từ từ chảy xuống hai chân cô. Trước kia cô có nghe vài người nói chuyện này nếu xử lí không tốt sẽ mang thai liền sợ hãi dùng tay móc hết chất dịch ra. Kết quả là nơi đó của cô vốn đang bị thương liền chảy rất nhiều máu tới hôm nay cũng chưa khỏi.

Sau khi xử lý vết thương xong cô mới đặt lưng xuống giường ngủ. Bởi vì trong lòng mang một cỗ khó chịu cùng sợ hãi khiến giấc ngủ của cô rất chập chờn. Chu Tước cảm giác được chiếc giường đột nhiên bị lún xuống, sau đó hình như là có người đang nằm bên cạnh cô.

Người đó ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô an ủi. Chu Tước cố mở mắt nhưng không được, thần kinh bị căng thẳng mấy ngày qua đã đạt tới cực hạn khiến cô nhanh mất đi ý thức.

Trong bóng đêm, hai mắt Kỷ Lãng Tư thâm trầm nhìn hình bóng của cô. Ngày hôm đó là hắn quá kích động mới khiến cô sợ hãi, sau khi đem cô về Hải Đường hắn lập tức trong đêm mà rời đi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bản thân mình cầm thú như vậy, cảm thấy mình thật sự điên rồi.

Hắn sợ cô tỉnh dậy, sợ cô sẽ nói lời tàn nhẫn khiến hắn lại không khống chế được mà tiếp tục "làm hại" cô.

Nhưng hắn biết nếu không giải trừ khúc mắc này thì mối quan hệ của hai người sau này sẽ càng trở nên rối rắm. Với cá tính của cô một là sẽ càng trở nên chán ghét hắn, hai là sẽ càng sợ hãi hắn.

Nhưng với tính cách này thì hai khả năng kia sẽ đều rơi trúng vào cô.

Kỷ Lãng Tư tham lam hít ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, dưới ánh trăng mờ nhạt liền phát hiện dấu hôn trên cổ cô vẫn chưa kịp tan đi. Rốt cuộc hôm đó hắn đã tàn bạo thế nào?

Sáng hôm sau người tỉnh dậy trước là Kỷ Lãng Tư nhưng hắn lại lười biếng ôm chặt lấy cô.

Chu Tước vốn đang mê man lại cảm thấy mặt mình như bị một chú cún con liếʍ lấy, cô chau mày từ từ mở mắt liền phát hiện khuôn mặt của Kỷ Lãng Tư đang phóng to trước mặt mình.

Cô giật mình theo phản xạ sau đó dùng tay đẩy khuôn mặt của hắn ra.

"Sao vậy?" Hắn ngồi dậy tiến về phía cô, trước kia không phải là cô rất thích tiếp xúc thân thể với hắn sao?

"Đừng qua đây!" Chu Tước hét lên một tiếng rồi dùng tay nắm chặt cổ áo. Không hiểu vì sao bản thân rất không thích sự đυ.ng chạm của hắn lúc này. Trong lòng của cô cảm giác hỗn loạn vừa sợ hãi lại vừa chán ghét hắn.

Kỷ Lãng Tư nhếch môi cười nhìn cô một lượt cuối cùng chẳng nói gì mà rời giường, trước khi ra khỏi cửa liền nói.

"Tới giờ rồi, xuống ăn sáng đi."

Chu Tước nắm chặt cổ áo, hốc mắt có chút đỏ.

Cuối cùng cô vẫn là chỉnh lại quần áo sau đó không tình nguyện xuống cầu thang, trong phòng ăn Kỷ Lãng Tư như đang đợi cô trên tay còn cầm một tờ báo kinh tế.

Chu Tước tiến tới bàn ăn nhưng không ngồi xuống.

"Tôi... tôi muốn về." Cô nhìn hắn kiên định nói.

Kỷ Lãng Tư đặt tờ báo xuống nhìn về phía cô liền phát hiện mắt cô có chút sưng.

"Không thể."

"Vì sao?" Cô kích động đập tay xuống bàn liền phát hiện mình phản ứng hơi quá, lại sợ chọc hắn nổi giận.

"Chẳng vì sao cả, chỉ vì tôi muốn mà thôi." Cô là của hắn, đây là nhà cô. Cô vì sao cứ thích trở về khu ổ chuột bẩn thỉu kia chứ?

"Anh quá đáng! tôi... tôi sẽ..."

"Sẽ kiện tôi? Hay là gϊếŧ tôi?" Kỷ Lãng Tư bật dậy khỏi ghế tiến về phía cô.

"Một người yếu đuối như em sẽ làm gì được tôi? Chu Tước tôi nói cho em biết nếu tôi muốn... tôi có thể nhốt em cả đời ở đây." Hắn ban đầu thật sự là đánh giá thấp cô rồi, thật ra cô là một cô gái rất thông minh. Khi lưu lạc trên xa mạc vì muốn có cơ hội sống nên cô không tiếc hạ mình cầu xin hắn. Thậm chí vì vậy cô còn không ngại để hắn đυ.ng chạm khi dễ mình.

Cô vốn không hề thích hắn như vẻ bề ngoài tỏ ra...