Chương 20: Thổ lộ

Chu Tước đỏ mặt vội giấu đi chiếc áσ ɭóŧ.

"Anh ngồi đây em đi lấy nước." Chu Tước chỉ chỉ chiếc sopha bụi bặm nói sau đó lon ton chạy vào bếp.

Không ngờ một tuần qua cô lại ở đây để trốn hắn. Nhìn đống mì ăn liền bừa bộn bốc mùi khiến hắn có chút khó chịu, một tuần qua lúc nào hắn cũng bứt rứt trong lòng nghĩ tới hôm đó đều là do bản thân quá nóng lòng khiến cô sợ mà bỏ chạy. Vậy mà cô gái nhỏ vô lương tâm kia lại nhân lúc hắn không có ở đó liền làm thủ tục xuất viện.

Chưa tới 1 phút sau Chu Tước liền xuất hiện trong tay cầm thêm một ly nước.

"Trong nhà chỉ còn nước lọc, anh uống tạm nha." Thật ra ngoài nước lọc trong nhà cô chẳng còn gì hết, vì cà phê rất mắc nên cô rất ít khi mua.

"Anh tới đây tìm em có chuyện gì không?" Cô ngồi xuống sopha đối diện hắn hỏi.

"Vì sao lại không đi làm?" Đôi mắt hắn nhìn cô không chớp mắt, trên người cô chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ màu hồng với nhân vật hoạt hình. Vì ở nhà nên không hề mặc áo ngực, hai khỏa ngực bé nhỏ như ẩn như hiện khiến hắn thấy trong người như có lửa đốt.

"À... em bị ốm a." Thấy mắt hắn cứ dán trên người mình khiến ngực cô phập phồng, ngay cả lời nói rối cũng trở nên vụng về.

"Vậy sao?" Bầu không khí trở nên lúng túng lạ thường.

"Ngày hôm đó ở bệnh viện là tôi quá vội vã, xin lỗi đã làm em sợ rồi."

"Không sao, em quen rồi." Cô lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng lúc sau lại phát hiện mình lại nói lung tung rồi.

"Ý em... không phải như vậy... mà là... mà là..." Thật là cái miệng này, càng nói thì càng khiến người ta hiểu nhầm.

"Anh uống rượu sao?" Cô vội chuyển chủ đề.

"Có uống vài ly xã giao."

"Ồ...." Cô gật đầu, nhìn chiếc đồng hồ treo tường đã hơn 9 giờ rồi.

"Cũng muộn rồi..." anh cũng nên về đi.

"Ừ." Kỷ Lãng Tư nhìn cô không hiểu vì sao cơn nóng trong người ngày càng bức bối, thậm chí mùi hương thiếu nữ của cô giống như đang quyến rũ hắn. Bộ vị nào đó trên người hắn không biết từ lúc nào đã nhô cao rồi.

"Tiểu Tước." Hắn trầm ấm gọi tên cô, đây cũng là lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy.

Chu Tước đứng hình vài giây.

"Dạ?"

"Tôi nghĩ bản thân thật sự bị em mê hoặc rồi." Trong đầu hắn lúc nào cũng nhớ tới cô, hắn biết bản thân không nên gấp gáp nhưng trái tim của hắn lại không cho phép. Lần đầu tiên trong đời hắn lại muốn một người tới vậy, muốn cô trở thành của hắn, của riêng hắn.

Cô giống như một bông hoa xinh đẹp, còn hắn... hắn đã 32 tuổi rồi. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy tự ti vào tuổi tác của mình.

"Em... em không có." Cô chưa từng mê hoặc hắn nha.

"Em có!" Hắn mất kiểm soát lao về phía cô. Hai tay hắn giữ chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.

"Tiểu Tước, em chính là muốn quyến rũ tôi. Lúc chúng ta bị lạc trên hoang mạc là em cố tình quyến rũ tôi... em lúc nào cũng ôm tôi ngủ còn dám khỏa thân trước mặt tôi. Khi ở công ty em cố tình để tôi thấy em mặc hở hang." Giọng hắn ngày càng nặng nề, bản thân thật sự không còn lí trí nữa rồi. Cô đúng là yêu nghiệt, chính cô đã biến hắn trở nên như vậy.

Chỉ cần là những chuyện liên quan tới cô hắn đều không thể bỏ qua. Chuyện Lôi Giai Tịnh đánh cô thật sự chọc tức hắn, nếu không có sự can ngăn của Lôi lão gia thì hắn đã gϊếŧ cô ta rồi. Cuối cùng Lôi Giai Tịnh đã bị hắn ép buộc ra nước ngoài... chỉ sợ trong thời gian tới cô ta sẽ chịu khổ không ít.

Một tuần qua cô không đi làm khiến hắn rất bực bội nhưng lại ép mình không nên quá quan tâm cô. Nhưng hắn chịu hết nổi rồi, cho dù phải trả giá đắt thế nào hắn vẫn muốn có được cô.

"Em... em không có" Hắn thật đáng sợ, Chu Tước òa khóc nói.

"Có! Em có!" Hắn gầm lên sau đó mặc cô giãy giụa mà hôn xuống môi cô.

"A...buông ra!"

"Chát!"

"Em... em xin lỗi... em không cố ý." Chu Tước sợ hãi, đây là lần đầu tiên trong đời cô dám đánh người.

"Em muốn từ chối tôi? Đừng hòng!" Hắn thật sự tức giận cắn mạnh vào xương quai xanh của cô, tuy cách một lớp áo nhưng thực khiến cô đau đớn.

Kỷ Lãng Tư bế cô lên sau đó ném cô lên chiếc sopha lớn bên cạnh.

"A." Đầu Chu Tước choáng váng, hắn ta thật sự điên rồi. Ai đó cứu cô với...

"Xoẹt...xoẹt..." Bàn tay thô to của hắn lần xuống xé rách áo ngủ của cô sau đó thô lỗ bóp lấy cặp ngực kia nhào nặn dày vò.

"Đau... đau quá! Anh điên rồi!" Chu Tước vươn tay cầm lấy chiếc đèn bên cạnh muốn đánh hắn nhưng liền bị hắn giữ chặt tay sau đó giật lấy chiếc đèn bàn quăng đi.

"Em còn dám chống đối đừng trách tôi làm đau em."