Chương 214

Chương 214:

Diệp Ánh Du nắm năm tay và tự nhủ với bản thân mình rằng Nam Cung Hàn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các đứa trẻ đó thì cô nhất định phải nhịn.

“Tuân lệnh!” Cô chào theo nghỉ thức quân đội bằng tay phải rồi lon ton chạy về phía biệt thự, hướng thẳng về phía mục tiêu là nhà bếp.

Ánh mắt Nam Cung Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, khi Diệp Ánh Du bước vào phòng khách thì đột nhiên cao giọng nói: “Rửa sạch nước mắt ở trên mặt cô đi, đừng để tôi ăn phải…”

Bước chân của Diệp Ánh Du trượt xuống, suýt chút nữa là đầu đập xuống đất, bước chân khi xoay người vào phòng bếp mang theo một chút hoảng Sợ.

Thím Vân đứng bên cạnh Nam Cung Hàn thốt lên: “Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô Du vui như vậy.”

Nam Cung Hàn nhếch khóe môi và đáp lại bằng một tiếng “Ừ” nhỏ không thể nghe thấy.

Thím Vân liếc nhìn anh một cái với một nụ cười và khi Nam Cung Hàn nhấc chân đi về phía trước thì cũng im lặng đi theo.

Diệp Ánh Du thực sự rất vui, mặc dù vân còn nhiều chuyện đè nén lên cô nhưng khi mọi chuyện về trại trẻ mồ côi trở nên rõ ràng thì cô đã đủ hạnh phúc.

Suy cho cùng thì từ trường học đến nhà họ Diệp thì chuyện về trại trẻ mồ côi là nặng nề nhất và có nhiều người liên quan nhất.

Cô đã cố gắng hết sức để nấu một bữa ăn lớn, tất nhiên là không thể thiếu sự trợ giúp của đầu bếp trong việc nhấc nồi.

Chờ người giúp việc bày ra một bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc và hương vị thì cuối cùng cô cũng bưng một nồi canh nước ô mai mới nấu ra, trong miệng vẫn còn ngâm nga nhè nhẹ.

“Gió xuân hiu hiu thổi qua trái tim tôi Nam Cung Hàn từ trên lầu đi xuống, vừa bước vào phòng ăn, thì nghe thấy một câu ca từ lỗi thời. Anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đừng có hát nữa, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị đấy.”

Diệp Ánh Du cong môi lên, cô không hề lạc nhịp, ảnh hưởng đến khẩu vị chỗ nào chứ. Tuy nhiên, xét thấy Nam Cung Hàn đã sắp xếp ổn thỏa cho bọn trẻ, cô vấn ngoan ngoãn nghe lời và im lặng.

Lắc lắc ấm thủy tinh đựng canh ô mai trong tay, hài lòng nhìn màu hồng xinh đẹp hiện ra, cô hỏi: “Có muốn một phần không?”

Trong mắt Nam Cung Hàn hiện lên một tia chán ghét, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không cần.”

Diệp Ánh Du sau đó nhận ra rằng giọng điệu của anh có hơi không tốt, vẻ mặt của anh cũng lạnh hơn bình thường. Cô liền thu lại vài phần ý cười của mình một chút, thận trọng dè dặt nói: “Anh còn tức giận sao?”

Đáy mắt của Nam Cung Hàn u ám trầm mặc yên tĩnh, liếc nhìn cô một cái, bước chân không ngừng lại, ngồi vào ghế chính.

Diệp Ánh Du về cơ bản đã chắc chăn rồi, trong căn phòng đó cô trở nên cẩn trọng, ngón chân vẽ những vòng tròn trên mặt đất, có phần lúng túng không biết phải làm sao.

“Hay là tôi trịnh trọng xin lỗi anh nhé?” Cô hơi cúi đầu xuống, nhưng tâm mắt lại hướng lên chăm chú nhìn vào Nam Cung Hàn.

“Một lời xin lỗi có ích lợi gì hả?” Nam Cung Hàn hỏi ngược lại một câu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ánh Du đã xoắn xuýt lại sắp nhăn thành hình tròn rồi, khóe môi nghi ngờ cong lên một chút, nói: “Hiện tại tôi rất tức giận, nếu cô không thể làm nguôi ngoai cơn giận, để cho tâm trạng tôi thay đổi, thì đối với việc thu xếp ổn thỏa cho trại trẻ mồ côi, khỏi cần phải suy nghĩ về chuyện sẽ được tham gia nữa.”

Diệp Ánh Du cực kỳ hoảng sợ, hậu quả mà anh nói lực đe dọa quá lớn đi chứ, căn môi lo lắng: “Thời hạn thì sao?