Chương 213

Chương 213:

Trần Minh Toàn và mấy người khác đi theo, khi đi ngang qua Diệp Ánh Du, anh ấy nói nhỏ: “Cô Du, tổng giám đốc nói không sai. Vừa rồi nếu như cô không ra ngoài mà chỉ cần nghe kỹ thì sẽ biết rõ.”

Diệp Ánh Du sững sờ nhìn anh ấy và phải mất một lúc lâu thì bộ não thành hồ keo của cô mới bắt đầu hoạt động.

Theo như lời họ nói thì cho dù không giữ lại được trại trẻ mồ côi thì những đứa trẻ đó cũng sẽ không phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ…

Đột nhiên một nụ cười rạng rỡ nở ra, những giọt nước mắt biến mất, cô chạy đến chiếc xe nơi Nam Cung Hàn đang ở đó. Cô lo lắng không yên mở cửa xe ra và ngồi bên cạnh anh.

Ngay khi Diệp Ánh Du vừa ngồi xuống thì Trương Thành liền khởi động động cơ và chiếc Rolls Royce rít lên rời đi.

Cô vuốt lại vạt áo của bộ đồ công sở, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Nam Cung Hàn một cái, cuối cùng cô hạ quyết tâm, cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, cảm ơn anh. Là tôi đã hiểu lâm anh. Thật sự rất cảm ơn anh.” Cô xúc động đến mức nói năng lộn xộn cả lên.

Nam Cung Hàn hừ lạnh một tiếng và nhắm mắt lại. Anh vốn dĩ không định cho Diệp Ánh Du biết nội dung của hồ sơ mời thầu cuối cùng như vậy, tuy nhiên, người phụ nữ này đã khóc lóc quá thảm thiết…

Diệp Ánh Du bị anh đối xử lạnh lùng nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười rạng rỡ. Cô thực sự quá phấn khích, cô vốn nghĩ rằng sau khi Nam Cung Hàn lấy được lô đất ở phía Nam thành phố thì sẽ làm theo bản kế hoạch mà cô nhìn thấy và khả năng có thể chuộc lại trại trẻ mồ côi là rất mong manh.

Không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển và có hy vọng. Cô làm sao có thể không vui, làm sao có thể không phấn khích?

Mấy chiếc xe chia nhau mỗi chiếc một ngả sau khi rời khỏi con đường nơi có khách sạn Mường Thanh, những chiếc khác tiếp tục đi làm trong khi Trương Thành lái xe quay về biệt thự.

Sau khi tiêu hóa hết thông tin bất ngờ này, Diệp Ánh Du lần lượt gọi điện thoại cho giám đốc trại trẻ và Hà Tuyết Hân để thông báo tin vui, thậm chí cô còn gọi điện cho Diệp Châu Tuấn để anh ta không cần phải lo lắng nữa, nếu như nhìn trúng hai lô đất cuối cùng thì đừng lo lắng mà đấu giá.

Trong gần một tiếng đồng hồ, Nam Cung Hàn dường như đã nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khí áp lạnh lại lan rộng khắp người.

Chết tiệt! Chính là vì anh mà cô mới có thể hạnh phúc như vậy. Thế nhưng người phụ nữ này lại dùng một câu nói nhẹ nhàng để xua đuổi anh. Còn dám căn nhăn với người khác thời gian lâu như vậy, thật sự là không có ánh mắt.

Chiếc xe vừa dừng ở biệt thự thì Diệp Ánh Du liền mở cửa xe nhảy xuống, các phân tử vui vẻ ở trên người không nên quá lộ liễu. May mà hôm nay cô không mặc váy và đi giày cao gót, nếu không thì đúng là nhịp điệu ngã sấp xuống.

Khóe môi cô nhếch lên cao, đợi sau khi Nam Cung Hàn xuống xe thì cô vui vẻ hỏi: “Tôi sẽ làm bữa trưa, anh có muốn ăn gì không?”

Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, khinh thường nói: “Nấu ăn bằng một tay?” Người phụ nữ này vẫn nghĩ đến chuyện nấu ăn khi đang bị thương, thực sự là không hiểu trong đó có cái gì vui đáng nói.

Sau khi Diệp Ánh Du nhớ ra bản thân mình vấn bị thường thì cô lắc lắc cánh tay lên xuống, cười nói: “Tôi đã không còn đau nữa rồi, một chút này thì không sao cả.”

Nam Cung Hàn đưa tay siết chặt cánh tay của cô, nghe thấy tiếng kêu đau đớn cắn răng chịu đựng, anh cố nén khóe môi cong lên nói: “Vậy thì cô làm đi.”