Chương 208:
Nam Cung Hàn buông tay ra, liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi biết cô đang nghĩ cái gì.”
Diệp Ánh Du giật mình, trên mặt hiện ra sự do dự và cảnh giác. Nam Cung Hàn nhìn thấy phản ứng của cô, hừ lạnh lên tiếng: “Yên tâm, đêm nay tôi sẽ không động đến cô.”
“Nếu đã vậy, tôi ngủ phòng này.”
Trong lòng Diệp Ánh Du hơi thả lỏng, chỉ căn phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.
Lông mày Nam Cung Hàn nhíu chặt: “Chúng ta ngủ cùng nhau.”
Vẻ mặt tahr lỏng của Diệp Ánh Du bỗng nhiên cứng đờ: “Anh không phải nói không có hứng thú với tôi sao?” Cô lo lắng chính là chuyện trong bầu không khí mờ áp như thế Nam Cung Hàn sẽ phát, tình, cho nên mới yêu cầu một mình một phòng. Còn nếu ở cùng với anh thì cần gì cô mất công như thế.
Ánh mắt Nam Cung Hàn bỗng nhiên lạnh lùng, anh đâu có nói vậy. Híp híp mắt, không nhanh không chậm nói ra lý do: “Gô là bạn gái tôi mang đến, không thể bị người ta biết chúng ta tách ra ngủ.”
Diệp Ánh Du nhấp nhấp môi, cho nên không để ý đến cô, ép cô ngủ cùng với anh chỉ là vì mặt mũi của anh sao?
Không tiếp tục từ chối, Diệp Ánh Du buông tay ra, vòng qua anh đi vào phòng ngủ chính, lạnh lùng nói: “Anh rửa mặt trước hay là tôi?”
Sau đó Nam Cung Hàn đi đến: “Tôi còn có việc phải xử lý.”
Diệp Ánh Du nhanh chóng liếc anh, từ trong tử quần áo lấy ra một bộ đồ đi thẳng vào phòng tắm.
Mười hai giờ trưa, cô nằm trên giường muốn ngủ một lúc, Nam Cung Hàn đi từ tỏng phòng tắm ra, áo ngủ rộng thùng thình chỉ tùy ý buộc bên hông.
Diệp Ánh Du cảm giác giường bên cạnh lõm xuống, mở mắt ra đã thấy nửa lông ngực của anh, một cảm giác dã tính và gợi cảm đập vào mặt.
Cảm thấy trên mặt một tia khô nóng, cô tranh thủ nhắm mắt, nghiêng người quay về phía vách tường.
“Ngủ thϊếp đi?” Nam Cung Hàn nằm xuống cạnh cô, giọng trầm thấm hòa hợp khàn khàn. Diệp Ánh Du không trả lời, anh dịch người một chút, cánh tay dài duõi ra đem người ôm vào ngực mình, đôi môi mỏng thì khéo léo hôn tai GÓP Hơi thở ấm áp phun trên da thịt, cơ thể Diệp Ánh Du không thể không run rẩy, lỗ tai lại càng bị hô hấp nóng rực của anh thiêu cho ửng đỏ.
Phản ứng của cô lúc này làm Nam Cung Hàn hài lòng ngoắc ngoắc môi, ngón tay tinh xảo tìm tời xương quai xanh, nhẹ nhàng ma sát.
“Tôi không ngủ.” Diệp Ánh Du rốt cuộc không giả vờ nổi nữa, bỗng nhiên mở miệng. Cơ thể hướng đến phía vách tường, muốn tách khỏi anh.
Nam Cung Hàn hừ nhẹ một tiếng, đem người kéo trở lại, đôi môi mỏng tiến đến bên mắt cô, đặt một nụ hôn, không ngừng hôn xuống.
Diệp Ánh Du kinh hãi chống đỡ l*иg ngực anh, dùng lực trừng mắt: “Anh nói sẽ không chạm vào tôi.”
Nam Cung Hàn ngậm đôi môi màu hồng như tơ lụa của cô thưởng thức một hồi lâu, mới buông ra, nói giọng khàn khàn: “Tôi không muốn ép buộc cô nhưng có cái khác muốn tâm tình với A”
cø.
Một lần nữa lãnh đủ sự vô sỉ của người đàn ông này, Diệp Ánh Du khó thở, cô nắm chặt hai tay, yêu cầu nói: “Tôi muốn ngủ phòng khách!”
“Không được.” Nam Cung Hàn nắm bả vai cô, một tay dùng lực: “Đừng không biết tốt xấu.”
Diệp Ánh Du tức đến mức cả người run rẩy: “Là anh quá đáng!” Hai con mắt cô phun ra lửa, muốn giãy dụa phản kháng, nhưng lại kiềm chế xuống.
Không dùng sức mạnh, không thể làm mất cả chì lẫn chài.