Chương 201:
Ánh mắt của Nam Cung Hàn thâm trầm khó lường nhìn cô bước đến, lúc ánh mắt liếc qua cánh tay trái của cô, con ngươi mờ nhạt đi một chút. Giọng nói khiến người ta không phân biệt được đang vui hay tức giận: “Có thể đi được rồi.”
“Vâng” Diệp Ánh Du đi theo sau lưng anh, dè dặt nhấc chiếc váy, lúc đi trên đường cô không ngừng nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân. Khi chuẩn bị lên xe, có chút lo lắng hỏi: “Tôi vẫn phải mặc như thế này cho cuộc đấu thầu ngày mai sao?”
Nam Cung Hàn không quay đầu lại, sau khi ngồi vào trong xe, mới liếc nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Không.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Ánh Du thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô phải thường xuyên chú ý dưới chân để tránh vô tình vấp ngã.
Trên đường đi, cả hai người đều không nói một lời nào. Sau khi đến khách sạn Mường Thanh, Trương Thành dẫn người bảo vệ xung quanh, đi tới cửa, có trách nhiệm chào hỏi.
“Tổng giám đốc Hàn, hoan nghênh hoan nghênh, tôi là…”
Lời xã giao vân chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Hàn đã chen ngang vào: “Tiệc rượu lúc này vẫn chưa bắt đầu sao? Dân tôi đến phòng nghỉ ngơi đi.”
Thân phận của anh bày ra ở đó, người đàn ông không hề khó chịu khi bị ngắt lời đột ngột, mà nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười: “Được rồi, mời anh tới bền này.”
Có thể không cần từ giờ đặt mình vào trong tiệc rượu cho đến khi kết thúc Diệp Ánh Du có thể vui mừng một chút khi có thể ở lại tiệc rượu từ giờ cho đến khi kết thúc. Lúc đi đến thang máy, cô cảm giác như bị ai đó theo dõi, thuận mắt nhìn sang thì bị Triệu Hân hung hăng trừng mắt.
Diệp Ánh Du im lặng giật giật khóe miệng, ở bên cạnh Nam Cung Hàn, cô biết rằng mình sẽ không an toàn đến cuối cùng. Chỉ mong Triệu Hân sẽ không giày vò thái quá.
Người tiếp đón dẫn đến cửa phòng, liền bị Nam Cung Hàn đuổi đi. Diệp Ánh Du vừa bước vào, liền bị sốc: “Có phải nhầm phòng rồi không?”
Bất luận là từ những bông hồng ấm áp nở rộ hay bầu không khí trang trí tổng thể đều mang đậm hơi thở tình yêu.
Nhưng luồng khí này hoàn toàn không thích hợp với cô và Nam Cung Hàn, cũng không giống để có thể xuất hiện vào lúc này, cô cho rằng Nam Cung Hàn lúc chuyên tâm làm việc sẽ không ăn khớp với những thứ này.
Nam Cung Hàn liếc xéo cô một chút, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Diệp Ánh Du ngượng ngùng sờ mũi một cái, ngồi xuống phòng khách, liền nghĩ muốn bật tỉ vi lên, tùy ý bấm một kênh để mượn cớ gϊếŧ thời gian.
Một lát sau, chuông cửa phòng vang lên, cô đứng dậy đi tới, nhìn thấy người phục vụ, liền mở cửa: “Có chuyện gì không?”
“Sao cô cũng ở đây?” Kinh ngạc, ghen tị cộng thêm âm thanh nghiến răng nghiến lợi, giống như món thập cẩm, nghe cực kỳ kí©h thí©ɧ màng nhĩ.
Diệp Ánh Du nhịn xuống bịt tai lại, kinh ngạc nhìn người đó: “Cô Hân, thật xin lỗi, cô không thể vào trong được.”
Cô không ngờ rằng người vừa nhìn thấy ở đại sảnh lại đổi trang phục thành nhân viên phục vụ mà đến đây như vậy!
Đương nhiên, vẫn có thể thấy kiểu tóc trên đầu và cách trang điểm tỉ mỉ của Triệu Hân khác hẳn những người phục vụ bình thường khác. Vừa rồi cô không nhìn kỹ.