Chương 16

Chương 16:

Nghe anh nói xong thì cơ thể của Diệp Ánh Du chấn động, sao cô lại suýt quên mất là mình ở đây bán thân chứ.

Người có tiền ra tay quả nhiên là hào phóng: “Nếu đã như vậy thì cảm ơn.” Khả năng tiếp nhận của cô không tệ, chỉ một giây bèn nhận rõ sự thật mình đang bán thân.

Lúc gần đi Diệp Ánh Du xoay người hỏi anh: “Anh cứ như vậy đưa cho tôi mười tỷ mà không sợ tôi đi rồi sẽ không trở về nữa sao?”

Tay phải của Nam Cung Hàn vẫn còn đang cầm cây bút máy, anh nghe thấy cô nói như vậy thì ngẩng đầu, bút máy ở trong tay của anh cũng chuyển động, đôi môi mỏng của anh nhếch lên †ạo thành một vòng cung mê người.

“Cô sẽ không như vậy.” Huống hồ nếu như cô chạy trốn thì dựa vào thế lực của anh muốn tìm cô cũng rất đơn giản.

Nghe anh nói như vậy thì Diệp Ánh Du siết chặt nắm đấm không nói gì nữa quay người rời đi.

Đợi sau khi cô rời đi, cái miệng đang nhếch thành vòng cung của Nam Cung Hàn tiêu tan thay vào đó là sự lạnh lùng.

Chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi về hành vi của mình ngày hôm nay, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, hết lần này tới lần khác lại chỉ muốn một nữ sinh có vóc người giống như đậu que xào kiểu Tứ Xuyên.

Sau khi Diệp Ánh Du rời đi không lâu thì Trần Minh Toàn bèn đi tới. Tải app truyệnhola đọc nhé cả nhà!

Trần Minh Toàn nhìn anh rồi lên tiếng hỏi thăm: “Cậu Hàn?”

Nam Cung Hàn nheo mắt lạnh lùng dặn dò: “Đi điều tra rõ ràng thân thế của cô ấy, tôi muốn có một phần tư liệu được chuẩn bị kỹ càng.”

“Vâng!” Trần Minh Toàn gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trở về nhà họ Diệp thì Diệp Ánh Du cũng không ở lại lâu mà đưa chỉ phiếu cho dì Mai.

Vốn dĩ vẻ mặt của dì Mai vẫn còn đang vô cùng nghỉ ngờ, không ngờ lại nhận được chỉ phiếu mười tỷ nên trên mặt lập tức xuất hiện nét mặt mừng rỡ như điên, thái độ đối với Diệp Ánh Du cũng lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

“Ánh Du, sao con lại có nhiều tiền như vậy chứ? Ai cho con vậy?”

“Bây giờ dì sẽ không ép tôi kết hôn với ông già Hoàng kia nữa phải không?”

“Làm gì có chứ, con có chồng tương lai tốt như vậy thì sao dì Mai có thể ép con gả cho một ông già chứ. Con nhanh nói cho dì Mai biết rốt cuộc là ai cho con tờ chỉ phiếu này?”

So với sự tha thiết của bà ta thì Diệp Ánh Du lại đặc biệt im lìm.

“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Nói xong không đợi bà ta kịp phản ứng Diệp Ánh Du đã xoay người rời đi.

Dì Mai nhìn theo bóng lưng cô rồi khit mũi, bà ta siết chặt tờ chi phiếu mười tỷ ở trong tay.

Xem ra Diệp Ánh Du này vẫn còn có tác dụng, vậy thì tạm thời giữ lại đi.

Vừa về đến phòng thì điện thoại của Diệp Ánh Du đã vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thì sắc mặt thay đổi rồi vội vàng nghe điện thoại.

“Tuyết Hân có chuyện gì vậy?”

“Ánh Du cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Cậu đã hai ngày không tới trường học rồi, mình đã xin nghỉ cho cậu nhưng mà dù sao thì cậu cũng nên nói cho mình biết rốt cuộc thì cậu làm sao chứ? Không phải là dì Mai lại làm khó dễ cậu đấy chứ?”

“Mình không sao, cậu xin nghỉ cho mình mấy ngày?”

“Ách, hôm qua và hôm nay, mình nói dì cả của cậu tới thăm.”