Đột nhiên không còn tóc, Nhậm Xuyên có chút không quen, luôn cảm thấy lạnh trên đỉnh đầu, nửa đêm hoảng sợ, mơ thấy có người cầm cưa mổ sọ mình, sau đó khuôn mặt của người kia biến hóa thành khuôn mặt của Giang Hoàn, tay cầm tông đơ cạo tóc cho anh.
Nhậm Xuyên sợ đến mức giật mình tỉnh dậy.
Sáng sớm, sắc trời có chút u ám, tựa như sắp mưa một trận mưa thu lạnh lẽo, mùa lạnh cũng sắp ập đến, được rồi, Giang Hoàn còn cạo tóc cho anh.
Nhưng mà cũng bớt việc, buổi sáng rửa mặt xong có thể tiện tay dùng nước lạnh, coi như gội đầu, cũng không cần dùng dầu gội.
Nhậm Xuyên rửa mặt xong, mặt vẫn còn ướt, thì nghe thấy tiếng bước chân.
Anh quay đầu nhìn sang, Giang Hoàn đứng ngoài phòng tắm, trên tay ôm một cái chậu, vừa hay chạm mắt nhau.
Giang Hoàn nhìn thấy rõ ràng giọt nước trượt xuống quai hàm của Nhậm Xuyên, rơi vào cổ áo, đột ngột vòng qua trên xương quai xanh một vòng, rồi trượt xuống chỗ sâu hơn, làn da trong nước như là sứ trắng, lấp lánh trơn mượt.
Giang Hoàn đột nhiên choáng váng, bất ngờ gặp phải hương sắc, không biết nên nói cái gì.
Nhậm Xuyên thô bạo lau mặt, sau đó lau đầu, hỏi Giang Hoàn: "Anh đứng đó làm gì?"
"Anh..." - Giang Hoàn quên mất muốn nói cái gì, nhìn Nhậm Xuyên định rời đi, liền ngăn lại, "Cậu xong rồi?"
"Hả?" - Nhậm Xuyên cảm thấy kỳ quái, "Không phải sao?"
Giang Hoàn trong lòng nói tại sao cậu thô ráp như vậy: "Cậu không dưỡng da à?"
Hắn mở hộp kem của chính mình, lấy một miếng rồi thoa lên má Nhậm Xuyên: "Đừng nhúc nhích, anh bôi cho cậu."
Da của Nhậm Xuyên thật sự rất tốt, đầu ngón tay dính kem chạm lên mặt, cảm giác láng mịn đến mức khiến người ta yêu thích không thể rời tay, Giang Hoàn tỉ mỉ thoa kem như đang nâng niu một đóa hoa vậy.
"Ầy, được rồi mà..." - Nhậm Xuyên không có kiên nhẫn bôi mấy thứ vô bổ này, liền lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào kem trên tay Giang Hoàn, "Hailan Mystery?"
Giang Hoàn: "..."
Nhậm Xuyên nghi ngờ nhìn hắn: "Không phải Hailan Mystery tận mấy nghìn tệ một chai sao?"
"Dupe." - Giang Hoàn thẳng thừng phủ nhận, "Hàng dupe."
*Dupe: viết tắt của duplicate - bản sao, hàng dupe là lựa chọn thay thế rẻ hơn của hàng cao cấp. Nhậm Xuyên không thể tưởng tượng được vừa rồi loại kem giả và kém chất lượng này lại được bôi lên mặt mình, nhất thời có chút nghẹt thở: "Tôi sẽ không... nổi mụn đi."
"Sẽ không!" - Giang Hoàn nghĩ thầm, một lọ kem vài nghìn tệ sao có thể nổi mụn, nhưng ngoài miệng lại nói, "Ừm... Anh xài nhiều năm rồi, yên tâm, không có gì."
"Nhưng vẫn là hàng nhái!" - Nhậm Xuyên vốn không tin, "Da nhạy cảm bị dị ứng thì phải làm sao?"
Giang Hoàn nhấn mạnh: "Không thể!"
Nhậm Xuyên sờ sờ mặt, lui về phía sau hai bước, như bị sét đánh: "Tôi..."
Giang Hoàn ngắt lời anh: "Nếu cậu xấu xí tàn phế, kiếp sau anh chịu trách nhiệm!"
Một câu nói đột ngột như vậy khiến Nhậm Xuyên sửng sốt, không biết nên nói cái gì, Giang Hoàn sờ sờ mặt anh: "Được rồi, đừng lo lắng, không cần phải lo."
Nhậm Xuyên đứng tại chỗ, vò khăn trong tay đến không ra hình thù gì, Giang Hoàn đã rửa mặt xong, anh còn chưa rời đi, đứng như trời trồng ở đó.
Giang Hoàn bóp má anh hai cái: "Sao vậy?"
Nhậm Xuyên thở một hơi, nhìn hắn: "Anh nói thật không?"
Giang Hoàn nghiêng đầu: "Cái gì thật thật giả giả?"
Nhậm Xuyên nhìn hắn như thể yêu cầu một lời giải thích, nhưng nét mặt có chút vặn vẹo: "Chỉ là... anh nói... nếu tôi xấu xí tàn tật, anh sẽ chịu trách nhiệm nửa đời còn lại của tôi."
"À." - Giang Hoàn đáp một tiếng, "Anh hứa."
Đột nhiên, có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, Nhậm Xuyên có chút vui vẻ, ngăn Giang Hoàn lại: "Này, thoa cho tôi thêm chút kem dưỡng của anh."
Giang Huyên hơi sửng sốt: "Hả?"
"Tôi... tôi da mặt khô, bôi nhiêu đó vốn không đủ." - Nhậm Xuyên trực tiếp tới cướp, vặn nắp ra, đào một cục lớn bôi lên mặt, "Thêm chút nữa."
Nửa hũ kem đều bị anh bới ra, cũng không phải Giang Hoàn tiếc kem dưỡng, nhưng nhìn khuôn mặt trắng toát của Nhậm Xuyên giống như là bị trét bơ, khiến hắn có chút dở khóc dở cười, giữ vai Nhậm Xuyên lại, dùng khăn lau sạch sẽ cho anh: "Ầy, cậu mà đi ra ngoài thế này là mất mặt lắm."
"Sao anh lại lau đi!" - Nhậm Xuyên sốt ruột, "Anh đừng-"
"Anh trai mua cho cậu." - Giang Hoàn nhìn anh, "Mình đi mua Hailan Mystery chính hãng."
Nhậm Xuyên trách móc nói: "Tôi thích hàng nhái!"
"Hàng nhái không tốt." - Giang Hoàn cất hũ kem đi, "Chờ anh mua cho cậu hàng chính hãng."
Nhậm Xuyên có chút khó chịu, vậy thì làm sao còn có thể ỷ lại vào Giang Hoàn? Đường ngay không thể đi, anh liền nổi lên tâm tư tà đạo, gõ cửa phòng Lư Nhược Nam, ló ra nửa người, gọi: "Nhược Nam-"
Lư Nhược Nam đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, một thanh niên đeo kính ngồi bên cạnh đang gọt táo.
Nhậm Xuyên nhận ra người đàn ông này, chính là người đã đuổi theo Lư Nhược Nam ở hành lang lần trước.
Lư Nhược Nam nhìn thấy anh, liền thúc giục người đàn ông đeo kính bên cạnh: "Này, anh đi đi, bệnh nhân chung phòng của tôi tới tìm."
Người đàn ông đeo kính cố chấp gọt táo: "Em truyền xong rồi thì anh đi."
Lư Nhược Nam thật sự bất lực, thở dài, lại nhìn Nhậm Xuyên: "Cậu tới làm gì?"
Nhậm Xuyên nói ra tâm tư nhỏ mọn của mình: "Muốn hỏi xem cô có mỹ phẩm giả hoặc hết hạn nào không."
"Cậu xem thường bà đây à?" - Lư Nhược Nam như bị xúc phạm, "Bà đây lương tháng tám ngàn! Làm sao có thể dùng hàng giả! Hơn nữa, đồ hết hạn có thể bôi lên mặt sao?"
Người đàn ông đeo kính ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên cô: "Đừng tức giận."
Nhậm Xuyên chỉ hỏi một chút: "Vậy thì... tôi sẽ không làm phiền nữa."
"Chờ đã!" - Lư Nhược Nam gọi anh lại, chép miệng với giỏ trái cây trên bàn đầu giường, "Lấy hai cái ăn đi."
Nhậm Xuyên cũng không khách sáo, lấy đi hai quả đào mật mọng nước: "Cảm ơn tiểu thư ếch."
Anh cầm đào đi tìm Giang Hoàn, đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy trên giường không có người, trong lòng đột nhiên giật mình, làm sao vậy, hắn không về phòng sao?
Nhậm Xuyên kéo y tá đi ngang qua, chỉ vào phòng bệnh Giang Hoàn, nói không lựa lời: "Bệnh nhân ở giường 213 đâu?"
Y tá nhìn nhìn, đánh dấu vào hồ sơ bệnh án: "Hả, bệnh nhân đó hả, anh ta vừa đi..."
Đi rồi...
*từ đi này đồng âm với chết, qua đời =))) Trong đầu Nhậm Xuyên có tiếng vang ầm ầm, như bị sét đánh, quả đào trên tay rơi xuống đất, lăn ra thật xa, anh lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong hốc mắt chảy ra nước mắt, hướng về phía nhà xác chạy đi, phải đến nhìn Giang Hoàn lần cuối!
Y tá còn đang thấy quái lạ, nhìn bóng lưng vội vã của anh, nói tiếp lời vừa rồi: "...Đi vệ sinh."
Giang Hoàn vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn y tá đứng ở cửa phòng, nhặt hai quả đào trên đất lên: "Ai vừa tới vậy?"
"Nhậm Xuyên." - Y tá nói với hắn, "Tôi nói anh đi vệ sinh, anh ta liền vội vàng chạy đi."
Y tá khó hiểu: "Hai người quan hệ tốt như vậy? Một người đi vệ sinh, người còn lại cũng đi cùng sao?"
"Tôi..." - Giang Hoàn nói dối, "Tôi nhờ cậu ấy mang cho tôi một ít giấy..."
Hắn kín đáo đưa cho y tá một quả đào: "Vất vả rồi, ăn ít đào nha."
Giang Hoàn không nghĩ ra Nhậm Xuyên đi làm cái gì, cầm quả đào vào phòng, ít phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lê lết, không phải ai cũng có thể đi vào nhà xác. Nhậm Xuyên bị từ chối ở ngoài cửa, nước mắt lộp bộp rơi xuống, tim như bị ngâm rượu, đắng chát đến mức không lời nào tả nổi.
Giang Hoàn gọi anh lại: "Cậu..."
Âm thanh bất thình lình này dọa Nhậm Xuyên giật nảy mình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoàn, kinh ngạc mở miệng: "Anh-"
"-cải tử hoàn sinh?!"
Giang Hoàn: "..."
Hắn có chút không thể tin được: "Cậu nghĩ anh chết rồi?"
Nhậm Xuyên run rẩy đưa tay về phía hắn, muốn sờ xem có còn sống hay không. Giang Hoàn tiến lên một bước, đem tay anh đặt ở trên ngực hắn, nhịp tim thình thịch đập vào đầu ngón tay, hắn giơ tay áp lên mu bàn tay của Nhậm Xuyên, giọng nói trở nên trầm thấp: "Sờ thấy gì?"
Nhậm Xuyên khịt mũi, lầm bầm: "Sống... còn sống."
Giang Hoàn thật sự dở khóc dở cười: "Anh đi vệ sinh."
Nhậm Xuyên khóc cũng khóc rồi, gào cũng gào rồi, nhưng mẹ nó Giang Hoàn không chết, điều này có chút xấu hổ.
Anh cảm thấy như bị Giang Hoàn đùa giỡn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thấy trong tay Giang Hoàn còn đang cầm quả đào thì giật lấy: "Anh lấy đào của tôi làm gì!"
Giang Hoàn cũng bội phục đầu óc của anh có thể nghĩ tới cái gì, được rồi, lúc hắn đi vệ sinh, liền định sống chết cho hắn, thực lực so với Diêm Vương còn lợi hại hơn.
Nhậm Xuyên tức giận ngồi ở trên ghế, bắt đầu bóc vỏ đào, nước quả chảy xuống đôi cổ tay trắng như tuyết. Giang Hoàn không nhịn được bèn nhìn nhiều hơn, không để ý đến cùi đào trắng như tuyết, vẫn là cổ tay kia chói mắt hơn, dễ dàng cướp đi lý trí của người ta.
Một quả đào mật, bóc vỏ ra, ngọt ngào mọng nước, mặc dù Nhậm Xuyên vừa mất hết mặt mũi trước mặt Giang Hoàn, nhưng vẫn nhường miếng đầu tiên, đưa quả đào đến bên miệng hắn: "A, cho anh miếng đầu tiên, cắn phần đầu của quả đào, chỗ đó ngọt."
Giang Hoàn không khách sáo, xem quả đào như con người, cắn mạnh lên phần đầu, nước bắn tung tóe tràn ra khắp tay Nhậm Xuyên.
Giang Hoàn muốn rút khăn giấy ra lau cho anh, nhưng lại phát hiện khăn giấy trên bàn hết rồi: "Ấy..."
Dưới tình thế cấp bách, hắn nắm lấy cổ tay Nhậm Xuyên, liếʍ lên, dùng môi phủ lên da thịt trắng như tuyết, mυ"ŧ lấy dịch ngọt của quả đào vào trong miệng.
Nhậm Xuyên kinh ngạc nhìn hắn, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng nho nhỏ: "A..."
Anh cũng không dám động đậy, môi Giang Hoàn nóng rực, giống như tia lửa bắn lên da thịt, lập tức thiêu đốt anh.
Đầu lưỡi lướt tới khe ngón tay, nơi nhạy cảm nhất bị đầu lưỡi của Giang Hoàn hầu hạ, tê tê, giống như một đoàn sâu nhỏ bé bò trên da thịt, mang theo nhiệt độ ẩm ướt sâu trong rừng rậm.
Căn bản là liếʍ không có đủ, quanh chóp mũi còn lưu lại mùi đào thơm ngọt, như từ sâu trong da thịt thấm ra ngoài, thật khiến người ta muốn mở ra nhìn một cái xem thử có mọng nước và đẫy đà như một quả đào hay không.
Nhậm Xuyên run lên, vành mắt nổi lên một vòng hồng hồng, giọng khàn khàn nói: "Anh..."