Chương 2: Trở Về (1)

"A, Trung Quốc - Ngọc Hạ Tuyết tôi đã trở lại." Hạ Tuyết mặt hướng về phía bầu trời hét to. Hai cánh tay mở rộng ra, đón nhận hơi thở của đất nước .

Phong Vân Lạc từ từ bước đến bên người Hạ Tuyết, nhìn Hạ Tuyết rồi sau đó lại nhìn bầu trời quen thuộc. Cô đã rời đi năm năm, cuối cùng cũng trở về nhà .

"Được rồi, đừng hét nữa, chúng ta lên xe đi . Đừng quên buổi tối còn có một buổi tiệc quan trong , tớ rất mong chờ nó đó ." Vân Lạc hướng Hạ Tuyết , nhẹ nhàng mở miệng , thanh âm ôn nhu , mềm mại , cực kì dễ nghe

Buổi tối .

Vô số khách quý từ khắp mọi nơi trên thế giới nao nức đổ xô đến khách sạn Marriott Internationa.

Nhất thời tất cả tân khách đến khách sạn Marriott Internationa đều tập trung ở đại sảnh chính, trò chuyện với nhau rất vui vẻ . Hôm nay Hàn gia mở tiệc rất lớn , là dạ tiệc để tuyên bố người kế vị tập đoàn Hàn thị .

Lúc này,Hàn Lãnh Phong - người thừa kế của Hàn thị đã thay xong tây phục màu trắng, trước cổ áo gắn một cái nơ màu xanh đậm, kéo nhẹ chiếc váy dài màu hồng nhạt của Bạch Ngọc Vy , tóc búi thanh nhã, trong tiếng vộ tay chỉ nhfn thấy hai người nắm tay nhau đi ra , mọi người nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc , ngọt ngào .

Trong số các cô bạn của Bạch Ngọc Vy thì đến đây đã được gần hết , còn một vài người nữa không tới . Các cô thấy Ngọc Vy bước ra thì rối rít chạy đến , người cầm váy , người cầm tay , họ đều dùng từ ngữ tôn quý bằng tay chân để hỏi han . Thấy các bạn của mình thì Bạch Ngọc Vy vui mừng , buông tay vị hôn thê tương lai của mình ra rồi cùng mấy cô ngồi cười nói vui vẻ .

Còn về phía Lãnh Phong , anh cũng đi tới chỗ mấy vị khách quý nâng ly rồi bàn luận một số chuyện .

" Lãnh Phong , con lại đây ta có chút truyện muốn nói "

Hạ thấp ly rượu , xin phép một vài tân khách , anh bước nhẹ đến chỗ cha mình .



- Cha có chuyện gì muốn nói ạ ?

- Ta có một số chuyện phải dặn dò con , hôm nay tổng giám đốc của tập đoàn OneKing sẽ tới đây . Người này có thể làm cho sự nghiệp sau này của con phát triển lớn hơn - Hàn lão gia ngiêm giọng nói .

Hàn Lãnh Phong không nói gì chỉ trầm lặng lắc lắc ly rượu trong tay .

- Ta đã rất vất vả mới mời được ngài ấy tới đây nên con đừng để lỡ mất cơ hội .

- Vâng - anh chỉ nhẹ nhẹ nói .

Bỗng ngoài sân truyền đến một trận náo nhiệt , Hàn lão gia cư nhiên biết là người này đã đến nên vội vàng ra tiếp đón .

Mọi người loạt dừng lại một trận nói chuyện , lại nghe tiếng kinh hô nói: "Trời ơi. . . . . . tại sao trên thế giới lại có một người đẹp như thiên sứ vậy chứ ?

Ai nấy vừa nghe xong, lại nhìn về phía trước đầu bên kia, từ đại sảnh trải thảm đỏ phù đầy cánh hoa hồng , gió nhè nhẹ thoảng qua , hàng loạt tiếng thở dài cảm thán .

Cô gái trước mắt làm cho người ta không khỏi chăm chú , đeo trang sức bằng hồng ngọc, mái tóc đen mượt thả dài đến ngang lưng , mặc váy dài màu xanh nước biển , Chân váy được xẻ ra hai bên khiến mỗi khi có làn gió thổi qua, để lộ ra đôi chân dài mê người, và đôi giày pha lê đính một vài viên kim cương nhỏ độc nhất trên quốc tế . Cô như một nữ hoàng cao quý bước đến trước mặt mọi người .

Hàn Lãnh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt , trong mắt toàn là kinh ngạc của kinh ngạc " Phong Vân Lạc "