Chương 50: Giúp Cô Trút Giận

Người của nhà họ Cảnh, ngay cả Trần Vĩnh Đạt muốn chạy trốn, cuối cùng đều bị khống chế.

Đương nhiên bữa tiệc đã giải tán, mặc dù các khách khứa đều bị cảnh náo nhiệt xảy ra bất ngờ này làm cho ngây ngốc, ai cũng có nghi ngờ.

Nhưng có Lục Cảnh Thâm ở đây, mọi người cũng không dám hỏi nhiều cái gì.

Chẳng qua không tránh được âm thầm suy đoán các kiểu.

Lục Cảnh Thâm là ai?

Đây chính là người nắm quyền tài phiệt của Lục Thị, người đàn ông nắm cả mạch máu của giới kinh doanh Hoa Hạ.

Nói không hề khoa trương, người đàn ông như vậy, dù anh muốn kết hôn với công chúa cũng không quá đáng.

Huống chi dòng họ Lục Thị, và ba nhà Cố, Quan, Phong cùng được gọi là bốn dòng họ lớn, đó đều là người có công dựng nước của Hoa Hạ. Dòng họ như vậy từ trước đến nay ít có người tự làm chủ hôn nhân, phần lớn đều là liên hôn.

Sao nhà họ Lục lại cho phép người nối nghiệp xuất sắc nhất của nhà mình, cưới một đứa con gái bình thường?

Chốc lát mọi người đều không khỏi bàn luận sôi nổi.

Thấm nhuần ở thị trường đã lâu, sau khi trải qua sự khϊếp sợ vừa nãy, trong lòng đã sớm có phán đoán của riêng mình.

Đầu năm nay, đàn ông không tránh khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt. Cho dù là thân phận như Lục Cảnh Thâm cũng không ngoại lệ.



Trước đây anh luôn ít có scandal, cho nên bên ngoài đều đồn đãi anh không thích phụ nữ.

Nhưng trong thực tế, chỉ sợ cũng là chưa gặp được người vừa ý.

Hôm nay khó khăn gặp được, đương nhiên là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đối xử với cô vô cùng tốt.

Nhưng đối xử tốt với cô là một chuyện, lấy về nhà lại là một chuyện khác.

Dù sao cho tới bây giờ mọi người chưa từng nghe nói, Lục Cảnh Thâm đã kết hôn, nhà họ Lục đổi bà chủ.

Nhưng mà Cảnh Ninh cũng coi là một người may mắn. Cho dù không có khả năng làm chủ nhà họ Lục, nhưng có thể đi theo bên cạnh Lục Cảnh Thâm một khoảng thời gian, cũng là may mắn người khác ước ao mấy đời không hết.

Trong lòng mọi người có đủ loại suy đoán, mà bên kia, Lục Cảnh Thâm lại vốn không có lòng dạ để ý tới suy nghĩ của những người này.

Cảnh Ninh bị người ta bỏ thuốc, lúc anh vừa tiếp lấy cô đã phát hiện điều này.

Cũng chính vì vậy, cho nên anh mới không lập tức truy cứu tội của người nhà họ Cảnh cùng với Trần Vĩnh Đạt.

Dù sao cứu người quan trọng hơn.

Trong phòng tổng thống trang trí xa hoa, Lục Cảnh Thâm đặt người lên giường, xoay người chuẩn bị khăn cho cô.

Bỗng vạt áo bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.



Cảnh Ninh đầy vẻ yếu ớt nhìn anh, trên gương mặt xinh đẹp hiện màu đỏ mỏng hiếm thấy, môi đỏ khẽ nhếch.

“Tôi muốn uống nước.”

Cô vẫn không phát ra được tiếng nào, vậy mà Lục Cảnh Thâm nhìn hiểu khẩu hình.

“Chờ một chút.”

Quay lại, ngoài một chiếc khăn lông ấm, trên tay còn thêm cốc nước ấm.

Anh đi tới đầu giường ngồi xuống, đỡ Cảnh Ninh dậy, đút cô uống nửa cốc nước, cầm khăn lông ấm lau mặt lau tay cho cô.

Cảnh Ninh bị hơi ấm trên khăn lông đó làm ngứa ngáy trong lòng, giống như có mười triệu con sâu nhỏ bò trong người, khó chịu muốn chết.

Cô giãy giụa một cái, Lục Cảnh Thâm thu tay về thì thấy đôi mày thanh tú của cô nhẹ nhàng nhíu lại, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chăm chú về phía mình. Ngay sau đó lập tức nhắm lại, hình như đang đau khổ giãy giụa gì đó.

Quần áo trên người đã sớm rất xốc xếch trong lúc giãy giụa. Váy dài kiểu cúp ngực màu đen hơi lỏng ra, để lộ ra chút cảnh tượng.

Từng tia đỏ ửng lan từ trước ngực lên cổ của cô, lan tới bên tai, cuối cùng phủ đầy khuôn mặt. Trong sự xinh đẹp yếu ớt đó thêm một vẻ quyến rũ hấp dẫn.

Vì đau khổ mà sợi tóc mềm mại bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào thái dương và cổ, cả người đều tản ra một loại mỹ cảm suy sụp không nói nên lời.

Lục Cảnh Thâm nhìn cô, hô hấp nặng nề, đôi mắt u ám hơi sâu hơn.