Chương 38: 38: Anh Không Thiếu Tiền
Đi dạo từ buổi chiều thẳng đến tối.Cảnh Ninh đói đến bụng kêu ục ục.Vì cảm ơn cô giúp mình “chọn” quần áo, Lục Cảnh Thâm đặc biệt mời cô ăn bữa tối.Cảnh Ninh vốn đói bụng, đương nhiên sẽ không làm ra vẻ từ chối nữa.
Vì thế bảy giờ tối hai người đã Đào Nhiên Cư gần đó ăn cơm.Cua lớn hồ Dương Trừng mới đưa ra thị trường, cô ăn mười con một lúc.Thằng bé bàn bên cũng nhìn chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ, anh trai nhìn qua anh tuấn đẹp trai, sao có thể để bạn gái của mình đói như vậy? Thế này là mấy ngày không ăn cơm sao?Cảnh Ninh cực kỳ đói, ăn ngấu nghiến.
Từ trước đến nay cô không kiêng dè hình tượng cho lắm.Đây là chuyện cô rèn luyện ra trong công việc mấy năm qua.Bởi vì phần lớn thời gian đều rất bận bịu, dưới tình huống vô cùng vội vàng, có thể ăn cơm đúng giờ là rất xa xỉ, nào còn nhớ đến hình tượng?Chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi nhanh chóng làm việc.Lúc ăn xong con thứ mười, Cảnh Ninh còn muốn giơ tay lấy, cái đĩa cua trên bàn chợt bị người ta bưng đi.Cô ngẩng đầu sững sờ nhìn Lục Cảnh Thâm, mờ mịt hỏi: “Anh làm gì thế?”Lục Cảnh Thâm giao đĩa cho nhân viên phục vụ bưng đi, thấp giọng nói: “Ăn nhiều cua lạnh trong người, đổi món khác.”Cảnh Ninh bất mãn dẩu môi, nhưng cũng biết anh nói sự thật, chỉ có thể bỏ qua.Nhưng mà liếc nhìn những món ăn khác trên bàn, hình như hơi no, kiểu gì cũng không muốn ăn.Vì vậy dứt khoát đặt chén đũa xuống.Lục Cảnh Thâm thấy cô buông đũa, bản thân cũng không ăn.Gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền, hai người cùng đứng dậy đi ra ngoài.Chiếc xe Rolls Royce màu đen dừng ở ven đường, Tô Mục bước xuống xe, cung kính mở cửa xe thay họ.Cảnh Ninh cười híp mắt chào hỏi anh ta: “Trợ lý Tô, anh ăn cơm chưa?”Tô Mục luôn cảm thấy trong nụ cười đó có mùi u ám, vội vàng cười làm lành gật đầu: “Tôi ăn rồi.”“Ừ, vậy thì tốt rồi.”Cảnh Ninh chui vào trong xe, nhỏ giọng nói với Lục Cảnh Thâm: “Tổng giám đốc Lục, trợ lý của anh dám lái xe của anh chạy ra ngoài ăn cơm, ném anh ở nhà hàng không lo, tôi thấy cũng quá kiêu ngạo rồi.”Tô Mục lập tức cứng đờ cả người, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Tổng giám đốc, tôi không có, tôi ăn ở nhà hàng gần đây.”Lục Cảnh Thâm giống như không nghe thấy anh ta nói, mỉm cười gật đầu.“Ừ, hơi kiêu ngạo rồi, trở về tôi sẽ phạt anh ta.”“Được.”Cảnh Ninh trả thù thành công, mặt Tô Mục đầy vẻ đau khổ, Lục Cảnh Thâm cưng chiều xoa đầu cô.Xe chạy, Lục Cảnh Thâm bỗng nhiên lấy ra một cái túi từ phía sau đưa cho cô.“Cái này cho em.”Cảnh Ninh sửng sốt, nhận lấy nhìn xem, là chiếc váy cô thử ở trong cửa hàng trước đó.“Sao anh có được chiếc váy này?”Lục Cảnh Thâm cười cười: “Em không thích sao? Tô Mục thấy em thích, nên mua nó.”Cảnh Ninh liếc nhìn Tô Mục.Tô Mục nhận được gợi ý cứu giúp của tổng giám đốc nhà mình, bèn vội vàng gật đầu.“Đúng vậy đúng vậy, cô Cảnh, là tôi mua, à...!Trước đó nói dối bạn thân của cô, cũng là thuận miệng nói.
Cô là bề trên không so đo với bề dưới, nên đừng so đo nữa!”Cảnh Ninh nhìn anh ta, chốc lát, đột nhiên cười một tiếng.Thật ra thì cô chỉ trêu chọc thư ký Tô, không ngờ anh ta lại căng thẳng như vậy.Cô gật đầu, lấy điện thoại ra: “Vậy tôi chuyển tiền cho anh.”“Không cần, không cần.”Tô Mục vội vàng từ chối, trời mới biết, đây là tổng giám đốc trả tiền, anh ta nào dám nhận?Anh ta cười gượng một cái, giải thích: “Cái này...!Thật ra thì tôi cũng chỉ ra chủ kiến, quyết định vẫn do tổng giám đốc làm, cho nên cô muốn trả thì trả cho tổng giám đốc đi!”Nói xong, vội vàng im miệng giả chết, không nói chuyện nữa.Cảnh Ninh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Thâm, Lục Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Tôi không thiếu tiền.”Cảnh Ninh: “...”Cô không biết anh không thiếu tiền sao? Phải cần anh nói ra?Lục Cảnh Thâm quay đầu cười nhìn cô: “Nếu như em muốn trả, không bằng giúp tôi làm một chuyện?”“Chuyện gì?”Lục Cảnh Thâm rút ra một tờ giấy từ trong một đống tài liệu bên cạnh..
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương