“Cậu đâu đã biết anh ta tìm cậu làm gì? Sao phải né tránh? Có phải là… cậu có tình ý gì với anh ta không?”- Ngô Quyến giọng điệu nửa đùa, nửa thật hỏi.
Ngay lập tức nhận lại một cái tát khá mạnh vào giữa mặt, Cố Y Lạc thoáng chút bối rối: “Cậu đi mà để não ở nhà sao? Mình tránh còn không được chứ cái gì mà tình với ý.”
Ngô Quyến tỏ ra oan ức: “Không phải thì thôi làm gì mà cậu ra tay mạnh tới vậy?”
“Cho chừa cái tật đoán bừa…”- Cô chỉ để lại lời nói còn người đã sớm đi khỏi.
Cũng không phải là cô ghét bỏ gì anh nhưng bản thân cô thực sự không muốn có chút dây dưa gì với giới tài phiệt nữa, cô chỉ muốn cùng con trai sống một cuộc sống thật bình yên, chỉ cần không một ai chạm tới thì cô cũng sẽ làm ngơ mọi chuyện.
Cơn tức này chưa qua đi thì cơn bão khác đã tìm tới, Cố Hiểu Đồng khoác tay Khương Nhạc từ cửa chính bước vào, vẻ mặt hởn hở vô cùng.
Những kẻ đó thì làm gì có liêm sỉ để mà rớt…
Cố Hiểu Đồng cười, nhẹ nhàng nói: “Anh Nhạc có mua nước cho mọi người, mau chia nhau uống đi.”- Ả quay mặt về phía Cố Y Lạc: “Chị Lạc em còn chừa lại cho chị một ly đó.”
Cố Y Lạc không nhìn ả lấy một cái, chỉ tiện miệng đáp: “Tôi không khát, cảm ơn.”
Ở đâu ra cái kiểu vừa ăn cắp lại vừa tỏ ra thanh cao như thế kia chứ!
Đồ giả tạo…
Khi thấy Cố Y Lạc đi về phía phòng phục trang, Khương Nhạc cố tình đi theo.
Không gian chỉ còn hai người, gã nhìn trước ngó sau cẩn thận rồi gọi: “Y Lạc…”
Theo phản xạ tự nhiên cô quay đầu nhìn, dành cho gã một nụ cười nhạt, thêm cái nhíu mày khó hiểu: “Ai đây? Chẳng phải là người yêu của Hiểu Đồng sao?”
Vẻ mặt gã trông rất khó coi, có mấy phần tức giận: “Em cứ phải làm như này mới thấy vui sao?”
“Phải…”- Cô không có ý định suy nghĩ câu trả lời.
“Anh không so đo với em chuyện này nữa… Y Lạc em cầm lấy tờ chi phiếu này và lập tức rút khỏi đoàn phim, mà tốt nhất ra khỏi ngành giải trí này luôn đi.”- Gã mặt dày đề nghị, từ ngực áo vest rút ra một tờ chi phiếu mỏng, giá trị lên đến triệu đô.
Cố Y Lạc cầm tờ chi phiếu, nở nụ cười nhạt nhẽo, tận sâu ánh mắt cô nhìn gã là sự coi thường: “Chỉ có ngần này thôi sao?”
“Chừng đó đủ để em sống sung túc trong vòng hơn hai năm.”- Gã vẫn đinh ninh với quyết định của mình.
Cố Y Lạc vẫn bình tĩnh hết mức, thi thoảng nhìn gã, thi thoảng nhìn tờ chi phiếu trên tay, trên môi vẫn không ngừng hé nụ cười: “Ồ vậy sao? Sau hai năm tôi lấy cái gì để ăn? Chẳng lẽ lại tới xin anh bố thí tiếp à.”
Không còn kìm nén cảm xúc cô trực tiếp bộc lộ, ánh mắt trừng trợn phẫn nộ, tay ném thẳng tờ chi phiếu vào mặt gã, biểu cảm sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Anh thì lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Anh vì xem em như em gái mới không muốn em dấn sâu vào con đường nhiều cám dỗ này. Em cũng biết giới giải trí này phức tạp như nào mà.”- Gã vẫn cố thuyết phục.
“Chẳng phải là anh đang cố gạt một đối thủ cho Cố Hiểu Đồng sao? Kể cả là giới giải trí này có phức tạp như nào thì liên quan đếch gì đến anh? Cuộc đời tôi anh chịu được trách nhiệm sao?”- Vẻ mặt cô vẫn còn chưa nguôi cơn giận.
“Anh chỉ muốn tốt cho em sao em phải nói mấy lời khó nghe như vậy?”
Muốn tốt cho tôi?
Gã nói mà như mọi thứ trong quá khứ chưa bao giờ xảy ra, gã không liên quan gì hết vậy.
Cố Y Lạc giải toả căng thẳng bằng nụ cười nhẹ, cô hỏi lại: “Anh thật sự muốn tốt cho tôi?”
“Phải”- Gã gật đầu.
“Vậy bây giờ tôi sẽ ra toà kiện Hiểu Đồng chuyện đã thuê người cưỡиɠ ɧϊếp tôi, anh đứng ra làm chứng cho tôi chứ?”- Cố Y Lạc nhìn trực diện vào tầm nhìn anh ta mà hỏi.
Gã có chút phẫn nộ: “Y Lạc à… Chúng ta đều đã là người lớn, sao cứ so đo chuyện trong quá khứ làm gì?”
Chuyện trong quá khứ?
Nghe gã nói có vẻ nhẹ nhàng quá rồi đó.
Bàn tay nắm chặt, cô cố kìm cơn cảm xúc hiện tại, ánh mắt nhoè nhìn gã: “Tôi so đo… Ồ… Thì ra đạo lý của anh là bênh vực kẻ sai, còn người đúng lại trở thành kẻ hẹp hòi. Như thế anh là hạng người gì?”
“Em…”- Gã trực tiếp bị chọc đến phát điên, cánh tay chỉ về phía Cố Y Lạc.
Chưa kịp hấp thụ thông tin, một chai nước uống dở trên bàn cô hất thẳng vào mặt gã, ánh mắt đầy tự tin nhìn, thẳng thắn nói tiếp: “Trả lại anh sự khốn nạn.”
Bỏ lại gã sau lưng, Cố Y Lạc thẳng đường bước đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Buổi sáng mai ở tập đoàn Lục Thị, cuộc họp chi phối sản phẩm mới và tổng kết đầu tư quỹ đã diễn ra suốt cả một buổi, cứ người này trình bày rồi tới người khác, cứ luân phiên như thế, chỉ có người nói mà không có người nghe.
Không khí nghẹt thở đến mức đám nhân viên muốn xỉu lên xỉu xuống, chân tay tê cứng.
Sắc mặt ai cũng khó coi vô cùng, không người nào dám nhìn về phía chủ tịch.
Lục Triết Tiêu ngày thường đã lạnh lùng, nay còn vác theo bộ mặt tức giận, u ám, khó lường, suốt cả buổi không hề bắt lỗi.
Nếu là người bình thường thì không có gì để lấy làm lạ nhưng đối với “vua bắt lỗi” Lục tổng thì có gì đó không đúng lắm, chẳng thà anh cứ thẳng đà mà bắt từng lỗi nhỏ còn dễ thở hơn là cứ im lặng nhìn.
Đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Triết Tiêu vẫn ngồi im bất động như một chiếc tượng gỗ, vẻ mặt không biến sắc, chỉ có đôi mắt thi thoảng chớp chớp mấy cái.
Lục Minh Trí lưỡng lự một chốc cũng lay gọi: “Anh hai… anh cho nhận xét đi.”
Lục Triết Tiêu không hề nhìn cậu ta, chỉ chăm chăm một đường lên tấm máy chiếu đối diện: “Tiếp tục trình bày.”
“Nhưng đã trình bày đến sáu lần rồi đó.”- Lục Minh Trí chỉ dám lí nhí giọng.
Anh không còn phản ứng gì nữa đám nhân viên chỉ có thể liên tục thay phiên nhau trình bày, quả bom nổ chậm này thực sự không ai biết bao giờ sẽ phát nổ.
Lục Minh Trí hết cách chỉ đành cầu cứu chi viện, người gỡ bom duy nhất lúc này chỉ có Cố Y Lạc, cậu ta gọi điện.
“Cố Y Lạc cô làm gì anh trai tôi mà sớm nay anh ấy như quả bom nổ chậm vậy hả?”
“Tôi thì làm được gì anh ấy chứ?”
“Sáng nay anh ấy bắt chúng tôi họp suốt cả buổi rồi đến giờ còn chưa xong, cô mau tới đây giải cứu đi.”
“Tôi thì liên quan gì? Chuyện công ty các anh tự mình giải quyết đi.”
“Cô mà không tới ứng cứu thì chúng tôi đột quỵ hết cả luôn bây giờ.”
“Có nghiêm trọng tới thế không?”
“Sớm giờ đã ba người vào bệnh viện vì áp lực rồi đó.”
Tuy ngoài miệng nói mình không liên quan nhưng Cố Y Lạc có mấy phần lo sợ, chắc là do cô né tránh khiến anh đổi tính chăng.
Không thể nào, cô làm gì có sức ảnh hưởng lớn tới vậy.
Thở dài một hơi, cô bắt taxi đi đến Lục thị.
Bên quầy lễ tân, Cố Y Lạc ái ngại hỏi: “Cô có thể gọi giúp tôi một cuộc tới văn phòng chủ tịch không?”
“Được, cô tên gì?”
“Cố Y Lạc, cảm ơn.”
Đang lúc căng thẳng thư kí chủ tịch bước vào liền bị quát: “Ra ngoài.”
“Chủ tịch cô Cố gọi điện tới…”
Vẻ mặt Lục Minh Trí nhem nhóm hi vọng sớm giải thoát, cô ấy như phao cứu tinh xuất hiện khi cả đám bọn họ sắp chìm trong đại dương mênh mông.
Có vẻ cơn giận đã lắng xuống, Lục Triết Tiêu hỏi lại: “Đang ở đâu?”
“Cô ấy đang ở dưới sảnh đợi anh.”- Nhịp tim cô thư kí đập liên hồi, mặt cúi sấp xuống sàn không dám hó hé, tay chân run lên bần bật.
Không nói thêm lời nào Lục Triết Tiêu trực tiếp đứng dậy rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên.
Ai mà có năng lực khiến chủ tịch thay đổi cảm xúc bất thường như vậy?
“Tan họp”- Câu nói mà họ muốn nghe nhất ngày hôm nay.
Bề ngoài tỏ ra lạnh lùng không quan tâm nhưng thực chất sợ cô đi mất, đôi chân anh thoăn thoắt bước vội.
Khi tận mắt nhìn thấy Cố Y Lạc vẫn đang đứng chờ mình anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cố diễn nốt vở kịch tức giận mặc dù lòng như nở hoa.
“Em có chuyện gì?”
“Em chỉ muốn mời anh một bữa trả ơn lần trước đã cho em ở nhà lúc say và còn đón Bảo Bảo giúp nữa!”- Cố Y Lạc cười.
Vẫn chất giọng lạnh lùng nhưng có đôi ba phần trách móc: “Tôi tưởng em cứ thế mà trốn biệt tăm, không gặp lại tôi nữa.”
Nếu không phải vì áy náy thì cô cũng định làm như thế thật.
Cố Y Lạc cứng họng: “Làm gì có chuyện đó… Bây giờ anh rảnh không?”
“Xem như em có lòng mời, tôi đồng ý vậy.”- Vẫn sợ cô sẽ thật sự đi, anh chỉ đành gật đầu ngay.
Đám nhân viên hóng hớt luôn tò mò cô gái kia là ai? Nhưng bọn họ đủ biết chủ tịch là người như thế nào, vẫn không nên đưa chuyện cá nhân của sếp ra bàn tán.