Không dám nhìn vào đôi mắt ánh lửa ấy của anh, Cố Y Lạc chậm rãi bước tới cả người toát mồ hôi lạnh: “Lục tổng, anh tới đây làm gì?”
Anh không nói câu gì chỉ chăm chăm nhìn cô, cảm giác lúc ấy thực sự cô không tả nổi. Cứ như thể cô bị anh chi phối cảm xúc, lí trí và con tim không đồng nhất, bất lực lặng mình, bối rối.
Đột nhiên anh lên tiếng: “Tôi không được chào đón sao?”
“Đương nhiên không phải.”- Cô cười đáp qua chuyện.
Lòng lại nghĩ theo hướng khác: sự xuất hiện của anh thực sự khiến cô không được thoải mái một chút nào.
Im lặng một lúc rồi Lục Triết Tiêu lại hỏi thêm: “Bây giờ em đi đâu tôi đưa em đi?”
“Bây giờ… tôi có hẹn với họ đi ăn rồi…”
Cô định chối từ nhưng anh vốn dĩ không cho cơ hội, như thể nhìn thấu được tâm tư suy nghĩ của cô.
“Vậy tôi đi cùng em.”
Không đồng ý cũng chẳng còn cách nào từ chối nữa, ba người họn họ chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe Lục Triết Tiêu.
Bọn họ cố ý đưa Lục Triết Tiêu vào quán ăn lề đường, thấy vẻ ái ngại của anh Cố Y Lạc mạnh dạn mời: “Lục tiên sinh mời vào trong.”
Anh không dám tin nơi thiên đường ẩm thực mà bọn họ nói lại là chốn này. Tất nhiên một tài phiệt như anh thoáng chốc cảm thấy không thoải mái với những nơi như này, mà đúng hơn là chưa bao giờ đặt chân tới.
Còn chưa kịp có phản ứng gì Lục Triết Tiêu đã bị Cố Y Lạc kéo tay ngồi sập xuống hệt chiếc bình phong di động.
Miệng chúm chím cười, cố che đi cảm xúc hớn hở, thoả mãn ở hiện tại cô tiếp tục hỏi: “Lục tiên sinh anh không quen đến những chỗ này sao? À quên mất anh là…”
Câu nói dở dang đột nhiên bị Lục Triết Tiêu cắt ngang: “Ai nói thế… Ăn ở đâu chẳng là ăn cứ no cái bụng là được.”
Tô Nhã Ngọc lưỡng lự hỏi thêm: “Anh Lục anh chắc là ăn được chứ?”
“Có gì mà không được.”
Xem ra thái độ và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau, khuôn mặt lạnh lùng tỏ rõ vẻ không thoải mái.
Cố Y Lạc ghé vào tai Tô Nhã Ngọc thì thầm: “Hôm nay nhất định sẽ biến anh ta thành Lục quái thú khưa…khưa…”
Tô Nhã Ngọc có vẻ lưỡng lự: “Làm như vậy liệu có ổn không?”
“Có gì mà không ổn…”
Thức ăn và bia vừa dọn lên, cổ họng Lục Triết Tiêu đã ực xuống hàng dòng nước bọt, có vẻ anh sắp không chịu đựng được rồi.
Thấy vậy Cố Y Lạc cười nhẹ, lấy xiên que đưa về phía Lục Triết Tiêu, cố tình tỉ mỉ chỉ bảo: “Lục quái… à quên Lục tiên sinh anh thử xiên ở đây đi thực sự rất ngon, mà để đạt vị cực đại ở đây thì cứ phải uống cùng bia lạnh. Nào mau thử đi.”
Trong khi anh còn chần chừ, cô dùng tay mình đẩy que xiên áp miệng anh, bất đắc dĩ anh cắn nhẹ một miếng. Thần sắc có vẻ đang dần thay đổi, không còn ghét bỏ mà đã chuyển sang màu tạm được.
“Lục tiên sinh thế nào? Ngon có phải không?”
Không thấy anh trả lời, Cố Y Lạc bật nắp lon bia, tiếng xì gas thật đã tai, cô đặt vào tay trống của anh rồi nói: “Uống thêm một chút bia sẽ ngon hơn nữa.”
Tất nhiên cô không cho anh cơ hội phản ứng đã thẳng tay đẩy lon bia dần tiến sát lên bờ miệng anh, liên tục thúc giục: “uống đi… thử một ngụm đi, thực sự rất ngon.”
Khi anh có vẻ buông lỏng phòng vệ, cô liền nháy mắt qua Ngô Quyến: “Tôi giao cho cậu tiếp đãi Lục tiên sinh, nhớ phải tận tình chu đáo đó, đã biết chưa hả?”
“Không cần…”- Anh cự tuyệt.
Ngô Quyến không chịu yên, nói: “Lục tiên sinh xem ra là sợ thua tôi rồi có đúng không?”
“Tôi sợ thua bao giờ?”- Chất giọng lạnh lùng anh đáp lại.
“Lục tiên sinh là không uống được, cậu đừng ép, cứ để người ta tự nhiên đi.”- Cố Y Lạc cố ý chêm vào.
“Ai nói tôi không uống được…”
“Em cứ tưởng Lục tiên sinh trước nay chỉ quen với những loại rượu cao cấp, thượng hạng chứ mấy thứ bình dân này không đυ.ng tới chứ!”- Cố Y Lạc cố ý bơm tiếp mấy lời.
“Ai bảo với em vậy?”- Lời nói dứt khỏi cửa miệng anh trực tiếp dốc ngược một hơi phân nửa lon, anh biết hàm ý trong lời nói ấy của cô, khoảng cách giữa hai người có chênh lệch lớn, nhưng anh sẽ dần thu hẹp nó đi.
Đúng là khi có mùi vị tình yêu cảm xúc con người nó khác hẳn đi, nhạy cảm đến bất ngờ. Một người lạnh lùng, quyết đoán như Lục Triết Tiêu nay lại bị mấy lời khıêυ khí©h hạ gục.
Ánh mắt sững sờ Cố Y Lạc và Tô Nhã Ngọc nhìn nhau, không ngờ anh ấy thật sự sẽ uống.
Những lon bia dần vung vãi giữa mặt sàn, hai cô gái bị đánh gục trước, dần chìm vào vẻ say sưa, không hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu sảng văn.
“Cậu biết không Lục lão quái anh ta giống hệt một tên cυồиɠ ɖâʍ đê tiện, cái ánh mắt anh ta nhìn tớ thật sự đáng rùng mình, tớ chỉ hận không thể móc nó đi.”
Tô Nhã Ngọc cười cười, bàn tay áp hai bên má cô: “Là Lục dây xích mới đúng.”
Cái đầu Cố Y Lạc cứ gật lia lịa: “Phải, phải là Lục dây xích, anh ta bám dai như đỉa đói vậy.”
Đồng thanh hai cô gái cười lên sặc sụa.
Ngô Quyến ngồi đối diện nhất thời không biết xử trí như nào, đột nhiên da thịt ớn lạnh, như thể đang ngồi cạnh phiến băng, lén liếc sang bản mặt Lục Triết Tiêu thì thực sự cảm giác kinh hãi vô cùng.
Sắp sửa có cơn cuồng phong thoáng qua…
Hai bọn họ đã gây nên hoạ rồi…
Ngô Quyến lay Cố Y Lạc: “Này, mau tỉnh đi, cậu có biết mình đang nói gì không vậy?”
Cố Y Lạc như muốn chọc Ngô Quyến phát điên, cười cười, gật gù đầu: “Biết chứ, đương nhiên là biết rồi, tớ đang nói Lục lão quá, Lục dây xích. Nhưng mà cậu yên tâm đi, anh ta đâu có ở đây mà sợ.”
“Không có cái con khỉ…”- Giọng lí nhí anh nói trong cổ họng. “Cậu nhìn thẳng đối diện mình xem là ai?”- Ngô Quyến lo lắng thúc giục.
“Là ai… Là ai?”- Còn chưa ngước nổi mắt lên nhìn Cố Y Lạc đã gục đầu lên bàn thϊếp đi.
“Ai… dà…”- Ngô Quyến thở dài.
Trong khi cậu còn chưa biết xử trí hai cô gái kia thế nào thì Lục Triết Tiêu đã đưa ra lời đề nghị: “Cậu đưa Tô Nhã Ngọc về trước đi, tôi đưa Cố Y Lạc về đồng thời sẽ đi đón Bảo Bảo.”
Chưa hấp thụ kịp thông tin, Ngô Quyến nói: “Trường Bảo Bảo nằm ở ngoại ô…”
“Tôi biết rồi.”
Dường như Ngô Quyến chỉ còn nghe thấy một chất giọng lạnh lùng, còn người đã sớm đi khỏi. Lục Triết Tiêu bế Cố Y Lạc lên tay, dịu dàng và ấm áp, đi về phía xe, bóng lưng dần khuất.
Tất cả hiện lên trước mắt khiến Ngô Quyến sững người.
Ngay đến cả trường học Bảo Bảo cũng đã tới luôn rồi sao?
Một vị tổng tài máu lạnh như anh ta đáng lẽ sau khi nghe những lời nói ấy từ Cố Y Lạc phải quẳng cô ra ngoài đường mới đúng chứ?
Thật sự không thể hiểu nổi…
Không còn tâm trí suy nghĩ nổi nữa, cơ thể anh ngấm bia đầy mệt mỏi nay lại phải xử lí một Tô Nhã Ngọc say mềm này nữa thực sự đã khiến Ngô Quyến đau đầu lắm rồi.
Tội lỗi lớn nhất là uống bia cùng phụ nữ, đã không uống được bao nhiêu lại còn nhiệt tình quá mức, cuối cùng tự chuốc say mình mà người khổ sở lại là cánh đàn ông, lê lết đem cái xác say quay về.
Cơn buồn nôn khiến Cố Y Lạc bừng tỉnh, cô mở vội cửa chạy vào nhà về sinh, xả đi một trận cũng phấn khá hơn.
Thời điểm này đã gần nửa đêm, ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh, vừa quen vừa lạ.
Đột nhiên cô giật mình, sao cô lại ở biệt thự của Lục Triết Tiêu?
Suy nghĩ mãi mới ra tới khúc uống rượu say… rồi sau đó như nào nữa?
Con trai?
Lúc này cô mới sực nhớ tới Bảo Bảo, thót tim mở cửa chạy ra ngoài, vừa lúc Lục Triết Tiêu bưng ly nước mật ong ấm từ dưới tầng lên: “Tỉnh rồi à…”
“Bảo Bảo…”- Cổ họng cô ứ nghẹn.
“Nó ngủ ở phòng kia.”- Anh nhìn về căn phòng đối diện.
Há chẳng phải phòng cô vừa đi ra là phòng của anh sao? Cố Y Lạc cô cũng lộ liễu quá rồi đó.
Trông thấy vẻ mặt khó ưa của Cố Y Lạc anh bèn giải thích: “Tôi sợ thằng bé sẽ thấy khó chịu với mùi bia cho nên mới để cô ở phòng tôi. Tôi có pha cho cô ly nước mật ong giải rượu mau uống đi.”
Tay run run cô nhận lấy, uống mấy ngụm rồi ngập ngừng hỏi: “Hôm qua tôi không làm gì quá đáng chứ!”
Anh không nói gì mà trực tiếp quay lưng, cô dần dần cũng cảm nhận được điều gì đó bất ổn.
Trời chập choạng sáng, cô bế con trai đang say ngủ âm thầm rời khỏi biệt thự, mãi cho đến khi lên được taxi cô mới dám trút một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng đời không như là mơ, không phải cứ ra khỏi biệt thự rồi là cô sẽ không phải gặp anh, sáng nay anh đứng chờ trước cửa phim trường khá sớm, mãi chưa thấy cô xuất hiện.
Cố Y Lạc hốt hoảng, nhanh chân lẩn mình qua bên gốc cây rậm phía cửa, bây giờ mà gặp mặt đoán chắc anh sẽ nuốt sống cô cho xem.
Chầm chầm lùi bước, Cố Y Lạc mon men theo góc tường đi về cuối dãy, nơi ít người qua lại, cô trực tiếp vượt hàng rào qua, thuận lợi đi vào trong.
Trời ạ… Có cần hành con đến như này không? Hôm qua không uống là không có chuyện gì xảy ra rồi đó.
Chân lê thê cô bước vào, Ngô Quyến nhìn thấy vẻ nhếch nhác ấy của cô bèn chạy tới hỏi: “Từ bao giờ mà Cố cô nương nhu mì lại phải vượt tường thế kia?”
Cố Y Lạc ngồi xổm xuống sàn, hai tay áp bên bờ má, giọng điệu sầu não: “Chẳng phải chuyện tối qua sao? Hôm nay anh ta trở bệnh đến tìm mình ở trước cửa từ sớm.”