Ngày đầu năm mới, mọi thứ đều mới mẻ, chồi đâm mầm, lá sắc xanh, khí trời ấm hơn hẳn.
Mùa xuân đến mọi thứ dường như đều có sự thay đổi, rạng rỡ và tươi vui hơn.
Trước cửa biệt thự chính của Lục gia, gia đình ba người vừa bước xuống khỏi chiếc xe thể thao sang trọng, ánh mắt hướng về cánh cửa gỗ màu nâu vàng sáng bóng thấp thoáng xa xa.
Không ai đoán được khi bước vào bên trong đó rồi chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ thấy nhịp tim mình đang tăng lên từng nhịp liên hồi.
Lục Triết Tiêu bế Bảo Bảo trên vòng tay chắc nịch, tay còn lại đan vào bàn tay Cố Y Lạc, hai bàn tay lạnh ủ ấm cho nhau tạo nên một luồng hơi không tên đặc biệt cho mùa xuân mới.
Đôi chân họ bước tới sân vườn rộng lớn, cỏ cây dần chuyển sắc xanh tươi mơn mởn, nhành đào hồng khoe sắc hương, cây cối chuyển mình tươi mới hơn hẳn so với ngày hôm qua.
Hít một hơi sâu, thở ra hơi dài, Cố Y Lạc run run gõ cửa.
Chỉ sau một chốc, cô giúp việc đã mở cửa, cùng lời chúc đầu năm mới.
“Cô cậu chủ tới rồi sao? Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Đôi tay họ vẫn nắm chặt, bước chân tuy chậm rãi nhưng không còn sự nặng nề như trước, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Ông bà Lục đã ngồi chờ sẵn, Lục Minh Trí cũng có mặt từ bao giờ.
Thái độ ông bà Lục đối lập nhau hoàn toàn, ông Lục hồ hởi bao nhiêu thì bà Lục lại cau có bấy nhiêu, bà không đếm xỉa việc có người tới, tay nâng ly trà lên nhâm nhi.
“Bố mẹ, bọn con tới rồi.”
“Con chào hai bác.”
Lời chào nhanh chóng được Lục Đình Khôi đáp lại: “Mau, hai đứa mau ngồi xuống đi.”
Lục Triết Tiêu cúi nhẹ người đặt Bảo Bảo đứng xuống, anh nói với con trai: “Bảo Bảo, đây chính là ông bà nội của con đó, mau tới chào ông bà đi.”
Thằng bé lanh lẹ, thông minh nên cũng nhanh hiểu ra vấn đề, đôi môi xinh chúm chím cười rồi nói: “Ông nội, bà nội.”
Lục Đình Khôi dang rộng vòng tay mời gọi: “Nào, Bảo Bảo lại đây ông nội bế.”
Trình An Lệ ra vẻ không quan tâm nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía đứa bé con kháu khỉnh, lanh lợi trong vòng tay Lục Đình Khôi.
Bầu không khí bỗng chùn xuống…
Lục Minh Trí ghé tai Lục Triết Tiêu thì thầm: “Anh hai, bố mẹ đã làm hoà với nhau rồi đó. Ngoài mặt mẹ tỏ ra không quan tâm nhưng khi nghe thấy bố bị ốm liền xoắn tít xách va li quay về đó.”
Chả trách… Mấy bữa trước còn ở khách sạn làm mình làm mẩy hôm nay mẹ đã có mặt ở nhà.
Ông Lục cao tay hơn hai thằng con trai nghĩ…
Đúng là gừng càng già càng cay.
Hơn nữa, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm đâu thể nói bỏ là bỏ.
Lục Đình Khôi vuốt ve mái tóc Bảo Bảo, đầu ngoắt sang phía Trình An Lệ nói: “Bà xem thằng bé đáng yêu biết bao. Tự nhiên có thằng cháu trên trời rớt xuống tốt biết mấy.”
Lục Minh Trí bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười sảng khoái và trong trẻo: “Sao lại trên trời rớt xuống được chứ! Bảo Bảo là con trai của anh Tiêu đó.”
Ánh mắt Lục Đình Khôi nhìn sang phía con trai cả và con dâu, miệng vẫn cười không ngớt: “Đó là đương nhiên, sau này hai đứa nó kết hôn thì Bảo Bảo sẽ phải là con trai Triết Tiêu rồi.”
Trình An Lệ chen lời: “Tôi còn chưa đồng ý…”
Đôi mắt sắc lẹm ông Lục nhìn sang vợ, cười thành tiếng: “Sợ là không tới lượt tôi với bà đồng ý.”
Ý Lục Minh Trí rõ ràng không phải vậy mà…
Vẻ bất lực, Lục Minh Trí lại thốt lên lần nữa: “Không phải, ý con là cho dù anh hai có cưới chị dâu hay không thì Bảo Bảo cũng là con trai anh ấy.”
Là sao?
Ông bà Lục sượng người, trố mắt nhìn…
“Hai đứa không định kết hôn sao?”- Ông Lục hỏi lại.
Lục Minh Trí bào chữa: “Bảo Bảo là con trai ruột của anh hai.”
Con trai ruột?
Ba chữ rõ ràng là nhẹ nhàng đến thế nhưng khi đi tới tai Lục Đình Khôi và Trình An Lệ lại là một tiếng sấm đùng đùng, đầy kinh hãi và choáng váng.
Làm sao có thể…
“Minh Trí con đùa gì thế?”- Trình An Lệ lập tức mắng con trai thứ, rũ bỏ những gì Lục Minh Trí vừa nói.
“Con đùa…”
Lục Minh Trí chỉ biết cười khan, vẻ mặt hiện rõ vẻ đau khổ, cậu ta thật sự không đáng tin tới vậy sao?
Tới mức mà… cha mẹ ruột cũng coi lời cậu ta nói chỉ là một lời đùa giỡn…
Như thế… công bằng nằm ở đâu?
“Ông nội, cháu thật sự là con ruột của ba.”
Giọng Bảo Bảo trong trẻo cất vang, đôi mắt Lục Đình Khôi và Trình An Lệ đồng liếc xuống thằng bé, bây giờ có muốn không tin cũng không được, chỉ là mọi thứ diễn ra quá tốc độ khiến cả hai ông bà sững người.
Người ta thường nói: trẻ con ngây dại không biết nói dối.
“Con trai nói thì bố mẹ không tin mà lại tin một đứa bé sao?”
Lục Minh Trí bối rối cất tiếng, giọng nói chứa đầy sự uất ức.
Bỏ ngoài tai lời nói đó của con trai thứ, Trình An Lệ hỏi lại Lục Triết Tiêu: “Những gì thằng bé nói là thật sao?”
Lục Triết Tiêu gật đầu: “Dạ phải.”
Nhất thời trạng thái cảm xúc của ông bà Lục trống rỗng, không biết nên vui hay buồn, khuôn mặt hiện rõ sự hỗn loạn tột cùng.
Nhân duyên đúng là thích trêu ngươi…
Bố bỏ lỡ tình đầu…
Con gái tình đầu lại yêu con trai bố…
Hơn nữa, chúng lại có đứa con trai ruột mà không hề hay biết…
Có lẽ đó là thứ mà người ta vẫn hay gọi là định mệnh.
Cái định mệnh vòng quanh…
Đi hết một vòng trái đất, bố bỏ lỡ cô ấy, con trai bố thay bố trả lại những điều mà thanh xuân bố còn dang dở.
Đó lại là nợ đời, nợ tình…
Ngắm kĩ mới thấy, ba con Bảo Bảo giống nhau như khuôn đúc, chỉ là một đứa trẻ non nớt với một người đàn ông đĩnh đạc nên nó có chút biến đổi về sắc thái khuôn mặt, đánh lừa người nhìn.
“Bà nội, bà có thể đừng đuổi Bảo Bảo không?”
Thằng bé rất biết chớp thời cơ, phải nói là cha nào con nấy, không bỏ qua cơ hội nào cả.
“Nào, lại đây…”
Trình An Lệ cuối cùng cũng vỡ oà, không làm chủ nổi cảm xúc của chính mình, ôm chầm lấy Bảo Bảo nghẹn ngào.
Nỗi trăn trở bấy lâu nay bà dành cho con trai cả cuối cùng cũng đã toại nguyện: có cháu trai kháu khỉnh và cả con dâu tạm chấp nhận được. Bảo bà không vui sao mà được.
“Bảo Bảo, tên thật của con là gì?”
“Cố Dư Bành à…”
“Sao lại là Cố Dư Bành phải là Lục Dư Bành chứ!”
Tiếng cười rôm rả phát ra từ biệt thự nhà họ Lục, tiếng cười khởi nguồn cho đầu năm mới.
Từ nay Bảo Bảo đã có ba, có ông bà nội, có chú ba.
Nó đã thật sự được công nhận.
Trên vẻ mặt ngây ngô của nó rạng rỡ hơn hẳn.
Bữa ăn đầu tiên của năm mới, thịnh soạn, vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc.
Có lẽ, đây là khoảnh khắc ấm êm nhất trong nhà họ Lục suốt mấy mươi năm qua.
Mùi hương sủi cảo thơm lừng, bát canh nóng hổi nghi ngút bốc hơi phảnh phất, hương vị đậm đà của dĩa thịt kho hay sự thanh đạm của dĩa rau xanh xào. Tất cả quyện lên một mùi vị đặc biệt ngày tết cổ truyền sum họp.
Lục Đình Khôi chủ động gắp một ít sủi cảo vào chén Cố Y Lạc, giọng ông hơi xúc động: “Y Lạc con ăn nhiều vào. Bao năm qua một mình con nuôi dạy Bảo Bảo đã vất vả nhiều rồi.”
“Không vất vả…”
Tất cả sự vất vả của cô đều bị nụ cười và niềm hạnh phúc của con trai đánh cho bay màu.
Khoảnh khắc hiện tại cô thấy sự cố gắng của những năm tháng cơ cực, bần hèn thật sự xứng đáng.