Phía trước mặt Hàn Bách đèn bỗng bật hết lên, có một căn nhà nhỏ ở phía xa, bao quanh căn nhà là rất nhiều hoa cẩm tú cầu, đủ màu sắc xanh, tím, hồng... Chỉ chừa một con đường nhỏ dài dẫn tới căn nhà.
"Đây là..." Hàn Bách chưa thoát khỏi sự bất ngờ.
"Rừng cẩm tú cầu anh đã nói rồi, anh sẽ đưa em tới đây" Tôn Mặc Thiên nói. "Đẹp không?"
"Rất đẹp a, em không tin là vào mùa đông mà vẫn còn có một biển hoa như vậy luôn" Nét cười trên mặt Hàn Bách hiện càng rõ rệt hơn. Cô chạy sờ vào cánh hoa cẩm tú cầu, thật mềm mang theo cảm giác lành lạnh của mùa đông.
"Đi thôi, vào trong kẻo lạnh" Tôn Mặc Thiên dẫn theo Hàn Bách đi qua biển hoa tới ngôi nhà, bên trong nội thất rất đầy đủ, còn có một lò sưởi lớn ở trong nữa, cảm giác ấm áp lập tức bao phủ cả người Hàn Bách.
"Đây là nơi trong khu rừng phía sau nhà chính sao anh?" Hàn Bách hỏi.
"Ừ, anh đã chỉnh sửa lại chỗ này một chút" Tôn Mặc Thiên cởϊ áσ vest ngoài ra.
Hôm nay Hàn Bách có quá nhiều sự kinh hỉ, căn nhà này được thiết lế rất nhiều cửa sổ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy biển cẩm tú cầu bên ngoài rồi, lần đầu tiên Hàn Bách tới nơi thơ mộng ngọt ngào như vậy.
"Sau này nơi đây thuộc về em, muốn ở đây lúc nào cũng được" Tôn Mặc Thiên cầm chìa khóa để vào trong túi xách của Hàn Bách trên người mình.
"Vậy mình ở đây vài ngày nhé anh?" Hàn Bách vui vẻ nói.
"Được" Tôn Mặc Thiên lập tức đồng ý.
Hàn Bách mang tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế ngắm nhìn biển hoa trước mặt, nơi đây cách biệt với thế giới ồn ào huyên náo ngoài kia, sống ở đây thật thoải mái, có cảm giác như bọn họ là đôi vợ chồng già về đây nghỉ hưu vậy. Tôn Mặc Thiên cầm điện thoại gọi Tần Minh tới Bạch Liên Vạn Thự đem chút quần áo tới đây cho bọn họ, đồng thời nói với dì Trương vài ngày nữa họ sẽ trở về.
Hàn Bách đột nhiên nhớ tới gì đó, quang cảnh đẹp như vậy ngắm một mình liền không nỡ, liền lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho nhóm Diệp Tử Kì cùng Tề Y Nhi.
Hàn Bách:[hình ảnh]
Diệp Tử Kì:[Bách Bách nơi nào mà đẹp vậy?]
Tề Y Nhi:[Em ra nước ngoài à?]
Hàn Bách:[Nơi này là của em đó, ở nước mình!]
Diệp Tử Kì:[What?? Bây giờ nước ta là mùa đông lấy đâu ra hoa nhiều như vậy?]
Hàn Bách:[Đây là cẩm tú cầu, nó có thể chịu lạnh tới cuối năm lận]
Tề Y Nhi:[Em kiếm chỗ này đâu ra vậy? Thực đẹp nha!]
Hàn Bách:[Chồng em cho em đó!]
Diệp Tử Kì:[Chồng cậu cừ thật...ơ từ từ chồng??? Cậu đã kết hôn đâu??]
Tề Y Nhi:[!!!!]
Hàn Bách phì cười quyết định lấy sổ chứng nhận kết hôn chụp lại gửi cho bọn họ. Quả nhiên là mục tin nhắn toàn bộ đều là dấu chấm than, bày tỏ thái độ ngạc nhiên.
Diệp Tử Kì:[Bách Bách...cậu thật tàn nhẫn, trái tim nhỏ bé của mình...ToT]
Tề Y Nhi:[Không phải là đùa chứ?O_o]
Hàn Bách:[Là thật a! Mới đăng ký tối nay đó]
Diệp Tử Kì:[Bách Bách! Mai chúng ta phải gặp nhau! Cậu phải kể lại toàn bộ cho mình!!]
Hàn Bách:[Được!>.<]
[...]
Đêm đó Hàn Bách vô cùng thoả mãn nằm trong lòng Tôn Mặc Thiên mắt hướng ra ngoài biển hoa âm thanh ngái ngủ vang lên: "Anh này, chúng ta giống như là một đôi vợ chồng già cùng nhau về chốn yên tĩnh an nghỉ tuổi già ý nhỉ!"
"Ừm, khi về già đây sẽ là nơi cuối cùng của chúng ta" Tôn Mặc Thiên ôm lấy eo Hàn Bách, kéo lưng cô sát lại ngực mình.
"Chúng ta vậy mà đã kết hôn rồi..." Hàn Bách nói.
"Ừm kết hôn rồi" Tôn Mặc Thiên dịu dàng đáp lại.
"Chồng, em hạnh phúc lắm! Cảm ơn anh!" Hàn Bách xoay người ôm lấy thắt lưng Tôn Mặc Thiên.
"Anh đợi ngày này lâu lắm rồi, vợ của anh" Tôn Mặc Thiên nói xong cúi xuống hôn lên môi Hàn Bách.
Hàn Bách vui vẻ đón nhận, cô vòng tay lên cổ Tôn Mặc Thiên ôm lấy gáy anh. Không biết qua bao lâu Hàn Bách bỗng nằm dưới người Tôn Mặc Thiên, quần áo vướng víu quá đã bị Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng cởi ra vứt xuống sàn. Cơ thể hoàn mĩ của hai người trong mắt đối phương như một thứ thuốc độc. Anh hôn nhẹ lên môi Hàn Bách rồi tiến xuống cổ cắn nhẹ khiến Hàn Bách rên nhẹ.
"Ưʍ..." Hàn Bách bám chặt bả vai Tôn Mặc Thiên, móng tay ghim vào da thịt anh. Trên trán rịn một lớp mồ hôi.
Dây dưa thân thể một hồi lâu, Tôn Mặc Thiên đưa nơi nào đó vào trong Hàn Bách, miệng ngậm lấy nụ hoa trước người cô.
"Aaa...." Hàn Bách cảm thấy đau nhói khi vật thể đó tiến vào bên trong, nhưng lại có chút gì đó tê dại, nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên khi Tôn Mặc Thiên tiến vào.
"Ngoan, đừng kẹp chặt như vậy, nhả ra anh sẽ nhẹ nhàng.." Tôn Mặc Thiên áp sát mặt mình lên mặt Hàn Bách phả ra âm thanh khàn khàn.
Hàn Bách như bị mê hoặc bởi giọng nói đó, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể ngay sau đó lại phải rít lên một hơi. Hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau cả một đêm dài.
Sau khi cuồng dã một trận, Hàn Bách mệt mỏi ngủ say như chết mặc kệ Tôn Mặc Thiên tắm cho mình rồi lại mặc quần áo cho mình. Rạng sáng hai người ôm lấy nhau ngủ say sưa.
- ------------------------
Sáng hôm sau Hàn Bách tỉnh dậy, mệt mỏi ngồi lên nhìn người đàn ông tay vẫn đặt lên eo mình đang ngủ say, bây giờ cô hiểu câu nói của một số người rồi đó, đàn ông bình thường thì bày ra bộ dáng cấm dục, nhưng trên giường lại là một con người hoàn toàn khác hmm giống cầm thú cũng không sai đâu.
Hàn Bách kéo cánh tay trên eo xuống, nhẹ nhàng đi xuống giường, nhưng vừa đi được hai bước đã nhào thẳng xuống đất, tiếng động này không nhỏ đã đánh thức Tôn Mặc Thiên.
Anh chống tay lên nhìn Hàn Bách cười: "Sao vậy? Trên giường ấm áp em không ngồi xuống đất ngồi làm gì"
"Anh còn hỏi, là tại anh đấy!" Hàn Bách trừng mắt oán trách, rồi đứng lên, đau quá! Tay cô vịn vào tủ nhỏ bên cạnh, bỗng nhiên cơ thể được nhấc bổng lên.
Tôn Mặc Thiên ôm Hàn Bách lên cười nhẹ tiến vào nhà tắm đặt cô xuống nói: "Được, đều tại anh"
Hàn Bách không thèm nhìn Tôn Mặc Thiên trực tiếp xoay người đóng cửa lại. Nhìn vào gương trên cổ còn có cả một khoảng lớn trước ngực, trên ngực, và khắp người đâu cũng là các dấu hôn đỏ tím. Cũng may là mùa đông có thể mặc áo cổ cao nếu không cô sẽ đánh chết Tôn Mặc Thiên.