Chương 8: Từ chối nhường nhân vật

Trợ lý lấy điện thoại ra đưa cho Lục Thừa Phong: “Lục ca, điện thoại của Tiêu tổng.”

Lục Thừa Phong duỗi tay ra cầm điện thoại, nói: “Tiêu tổng.”

“Lục ảnh đế, chuyện vai diễn anh nghĩ thế nào rồi?” Thời gian quay phim sắp đến, Khương Duật đã thúc giục y mấy lần, y đành phải phải gọi điện cho Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong như là mới nhớ ra, nói: “Ồ… Chuyện nhân vật trong phim, tôi từ chối.”

Tiêu Ninh Dữ cuống lến: “Là anh không hài lòng với điều kiện đưa ra sao? Tôi nói anh có thể đề xuất lại mà…”

“Tiêu tổng, tôi đã quyết định. Xin lỗi, bên này tôi đang bận rộn không thể hàn huyên cùng cậu. Có cơ hội hợp tác sau nhé.” Nói rồi Lục Thừa Phong liền cúp máy.

Không phải Lục Thừa Phong mượn cớ bận rộn. Nhân viên công tác chờ ở một bên thấy anh đã cúp máy mới nói: “Lục ảnh đế, có thể đi rồi.”

Mấy lần sau Tiêu Ninh Dữ liên lạc với Lục Thừa Phong đều bị từ chối. Tiêu Ninh Dữ không có biện pháp với Lục Thừa Phong.

Y sẽ không vì lấy vai diễn mà không từ thủ đoạn, Tiêu Ninh Dữ có nguyên tắc của mình.

Huống hồ y không ngu mà đi đối chọi với nhà họ Lục.



Quanh năm Lục Thừa Phong không ở trong đoàn phim thì cũng ở công ty xử lý công việc. Anh đã ở trong đoàn nhiều ngày không đi xã giao bên ngoài. Lần này một người bạn tổ chức sinh nhật, rủ anh cùng đi ăn. Lục Thừa Phong không tiện từ chối, liền đáp ứng.

“Nghe nói dạo này thằng mập kia bao dưỡng một tiểu minh tinh. Lão già nhà tôi suốt ngày so sánh nó với tôi, quở trách tôi chơi bời bên ngoài, không bằng Tiêu Ninh Dữ thận trọng giỏi giang. Tôi nghe nhiều đến lỗ tai đóng kén. Hứ, lại chả bao dưỡng minh tinh đấy còn gì?”

Lục Thừa Phong không quen người vừa nói chuyện, chỉ là nghe được tên Tiêu Ninh Dữ nên nghe thêm vài câu.

“Chuyện này không đùa đâu. Nhưng mà, nói ông không bằng y ông còn không chịu thừa nhận. Người ta chơi ở bên ngoài nhưng che giấu tốt lắm, chưa để ai ấn tượng là y thích chơi bời cả, người lớn nhắc đến y vẫn là mấy chữ tuổi trẻ tài cao. Ông xem lại mình đi, lần trước đua xe khiến cả nhà lại phải chạy theo chùi đít khắc phục hậu quả.” Một phú nhị đại khác nói.

“Nó giấu diếm tốt ư? Bây giờ có ai không biết nó có tài nguyên tốt gì đều cho Khương Duật. Lợi hại đấy, thâm tình như thế nào có giống bao dưỡng nhỉ, ha ha ha.”

Lục Thừa Phong nhíu nhíu mày mở miệng nói: “Biết đâu lại là tình yêu đích thực của người ta.”

Người bạn tổ chức sinh nhật biết Lục Thừa Phong không thích mấy kiểu này, mà đám phú nhị đại lại ở đây buôn chuyện, nên vội vã lên tiếng giảng hoà: “Mấy người tám nhảm gì thế, nói chuyện có ý nghĩa chút đi. Mấy chuyện vớ vẩn cũng đem ra tán gẫu, không ngại à, không phải chuyện hay ho gì. Tổ chức sinh nhật cho tôi hay là mở hội uống trà tám chuyện thế hả?”

“Tôi đến phòng rửa tay.” Lục Thừa Phong đứng dậy, người bên cạnh nhường đường cho anh.

Lục Thừa Phong vừa đi, người tổ chức sinh nhật vội nói với những người khác: “Giữ ý chút đi, đừng ở chỗ này nói linh tinh không giữ mồm miệng. Vất vả lắm tôi mới mời được Lục Thừa Phong tới.”

“Cũng chỉ là một ảnh đế mà thôi. Chúng ta cần gì làm vừa lòng anh ta.” Một người mới nhập hội nhỏ giọng thì thầm. Người ngồi bên cạnh vỗ mạnh hắn một cái, thấp giọng nói: “Nói bé thôi! Có não không, đó là Nhị thiếu gia của Lục gia thủ đô!”

Người này nháy mắt trợn mắt ngoác mồm: “Ông… Ông nói thật chứ?”

“Ông nói xem?”



“Tiêu Ninh Dữ, không làm được việc thì đừng đáp ứng. Chuyện lấy vai diễn là chính anh đề cập, bây giờ anh nói không lấy được, là đang đùa giỡn tôi à?”

Một thanh âm lạnh như băng từ phòng khách truyền đến, nghe được cái tên quen thuộc nên Lục Thừa Phong dừng bước, liếc mắt qua phòng khách một cái.

Cửa phòng không đóng, có thể là khi nhân viên phục vụ đi ra không đóng kỹ, Lục Thừa Phong liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Ninh Dữ.

Sắc mặt y không tốt lắm, sốt ruột giải thích với đối phương: “Không phải, tôi đang nghĩ biện pháp. Sẽ sớm để người đó nhường vai diễn lại.”

Người đang nói chuyện với Tiêu Ninh Dữ chính là Khương Duật, chỉ nghe Khương Duật cười nhạo nói: “Nếu không biết tôi còn tưởng nhân vật tôi muốn là nhân vật chính đấy. Một vai phụ mà cũng không muốn nhượng lại, khi nào quyền lên tiếng của nhà đầu tư lại nhỏ như vậy.” Khương Duật không phải chưa trải qua việc bị dồn vào chân tường, nhà đầu tư có quyền lên tiếng bao nhiêu, diễn viên bọn gã quá rõ ràng, có khi đến cả đạo diễn cũng không có cách nào.

Gã biết tham gia phim của đạo diễn Đào Vi Lý không dễ, thế nhưng Tiêu Ninh Dữ, tổng giám đốc Tiêu thị, nhà đầu tư [Thần khởi mộ lạc], nói với gã không lấy được vai phụ đó… Khương Duật cảm thấy Tiêu Ninh Dữ chính là đang đùa giỡn gã.

Lục Thừa Phong nghe một lát thì cất bước đi.

Như vậy nào giống bao dưỡng, quan hệ giữa hai người đó hoàn toàn ngược lại với phỏng đoán bên ngoài. Anh còn cho rằng họ là đang yêu đương bình thường, hai bên tình nguyện. Nhưng bây giờ thấy không hẳn là vậy.

Tiêu Ninh Dữ hạ thấp bản thân trước mặt tình nhân nằm ngoài dự liệu của anh. Người ngoài đều cho rằng Tiêu Ninh Dữ dựa vào quyền thế ức hϊếp người kia, ai ngờ y mới là người bị bắt nạt, trước mặt đối phương như một nhóc đáng thương.

Khương Duật… A, nhìn có chút không quan tâm y…