Tô Cách dựa vào ghế, nấc một cái: “Hức, tôi ăn no quá.”
“Cậu thật là, ăn một bữa mà ăn no căng vậy, không tốt tiêu hoá.” Tiêu Ninh Dữ nói.
Tô Cách không thèm để ý: “Trước đó giảm cân bị đói sợ rồi.”
Tiêu Ninh Dữ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu đó… Thế nào, buổi ra mắt ngày mai cậu sẽ tới chứ?”
Tô Cách gật đầu: “Có chớ. Có điều tôi phải chờ phim công chiếu xong mới lên sân khấu. Anh phải tới đấy nhá.”
Tiêu Ninh Dữ cười nói: “Tới, đã đáp ứng thì nhất định sẽ tới. Vì chuyện này tôi mới quay về thành phố C, cậu còn lo tôi không đi hả, nhắc đi nhắc lại suốt.”
Từ khi chốt thời gian, Tô Cách không ngừng lải nhải bên tai Tiêu Ninh Dữ, sợ y không tới buổi công diễn đầu tiên. Y đến đây rồi mà Tô Cách vẫn chưa yên tâm.
Tô Cách cười hì hì: “Đây không phải là coi trọng anh sao, nhà đầu tư lớn.”
“Lát nữa cậu có sắp xếp gì không?” Tiêu Ninh Dữ hỏi, y vừa chạy đến thành phố C là tới gặp Tô Cách, để tài xế mang hành lí về Tiêu gia.
Tô Cách cầm một tờ giấy ăn lau miệng, nói: “Lát nữa phải họp với đoàn và Thiệu Tả Toàn, bàn bạc một vài hạng mục trong buổi ra mắt. Vốn dĩ còn muốn ở chơi với anh, nhưng thông báo họp đột xuất, chút nữa tôi đưa anh về trước nhé.”
“Không cần đâu, Tiểu Chu tới đón tôi, cậu cứ làm việc của mình đi.” Tiêu Ninh Dữ từ chối.
“Vậy được, chúng ta liên lạc sau nhé.” Hai người đã ăn xong, nhìn đồng hồ, Tô Cách phải quay về họp, gọi nhân viên tới tính tiền xong, hai người đứng dậy, cùng nhau ra phòng bao.
Sau khi Tiêu Ninh Dữ và Tô Cách tách ra, y đang định bảo Tiểu Chu lái xe tới đây đón thì nhớ ra hình như kính râm của mình vẫn ở trong quán, thế là xoay người quay lại Tiêu Tương Các.
Tiêu Ninh Dữ quay về phòng bao lấy kính râm của mình, điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Tiêu Ninh Dữ vội vàng mở ra nhìn, là Lục Thừa Phong hồi âm. Trước đó khi y xuống máy bay có gửi tin nhắn báo cho Lục Thừa Phong, bây giờ thấy anh đáp lại nên rất vui vẻ, vừa đi vừa soạn tin trả lời. Khi ra đại sảnh y lướt qua một người vừa đi vào, Tiêu Ninh Dữ không để ý, vừa gửi tin nhắn vừa ra cửa.
Mà người lướt qua Tiêu Ninh Dữ, trong chớp mắt bả vai chạm nhau, nghiêng đầu nhìn một cái liền bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Ninh Dữ đang đi ra ngoài, thẳng đến khi hình bóng của y biến mất. Một cô gái đi cùng thấy gã thất thần bèn gọi gã: “Khương ca, anh đang nhìn gì vậy.”
Khương Duật không muốn trả lời trợ lý, nói: “Em vào phòng trước đi.” Nói xong tự đi đến quầy lễ tân.
Nhân viên quầy nhận ra gã, kích động che miệng lại. Khương Duật cười với cô ta, hỏi: “Chào cô, xin hỏi vị tiên sinh vừa ra khỏi đây, chính là vị tiên sinh mặc áo sơ mi xanh nhạt kia, là khách quen của nơi này phải không?”
Lễ tân ngay lập tức biết Khương Duật nhắc tới ai, vị tiên sinh kia có bề ngoài rất xuất chúng, vừa nãy nhân viên quầy lễ tân còn len lén ngắm y mấy lần, có điều vấn đề Khương Duật hỏi cô không rõ lắm, thế là ngượng ngùng cười: “Tôi… Tôi mới tới, không rõ lắm. Nếu không tôi tra giúp anh.”
“Được, làm phiền cô.” Khương Duật lại nở một nụ cười.
Chị gái ở quầy không chống cự được nụ cười của gã, ngại ngùng nói: “Không… Không cần cảm ơn. Chỉ là tôi muốn anh ký tên có được không?”
“Không thành vấn đề, ký vào đâu?” Tính tình Khương Duật rất tốt.
Chị gái vội vàng lấy giấy bút đưa cho Khương Duật, gã ký xong trả lại giấy bút cho lễ tân, cười hỏi: “Tra xong chưa?”
Lễ tân đáp ngay: “Gần đây vị tiên sinh này có ghé mấy lần, trước kia hình như không tới.”
“Vị tiên sinh đó họ gì?” Khương Duật truy hỏi.
Lễ tân nhìn máy tính: “A, vị đó họ Tô.”
Phòng bao là Tô Cách đặt, nhưng hôm nay Tiêu Ninh Dữ tới quán trước, báo tên Tô Cách, nên lễ tân cho rằng y là Tô Cách.
“Được, cảm ơn cô.”
…
Hôm sau Tiêu Ninh Dữ đến hội trường đúng giờ, cùng Tiểu Chu tìm chỗ của mình. Tô Cách cho hai vé, vị trí rất đẹp. Phần lớn người tới hội trường là giới truyền thông và nhà phê bình điện ảnh. Hơn nửa năm Tiêu Ninh Dữ giảm cân gần như không qua lại với người ngoài, ngồi ở nơi có nhiều truyền thông như này ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên.
Có điều mọi người chỉ nói chuyện phiếm với nhau, kỳ thật rất nhiều người không xem trọng bộ phim này. Không phải đại chế tác, lại không có nghệ sĩ nổi tiếng tham diễn, có thể hồi vốn đã là tốt lắm rồi. Mọi người không ôm hi vọng quá lớn, nên đến hội trường cũng khá tuỳ ý.
Cho đến khi phim được chiếu, ngay từ đầu phần lớn mọi người vẫn giữ trạng thái hờ hững, càng về sau, rõ ràng càng nhiều người xem chăm chú hơn, không cưỡng được sự hấp dẫn của kịch bản. Thậm chí đến mấy đoạn cảm nhận ngắn, không ít khán giả đã khóc. Thêm nữa, quá trình nhân vật chính từ béo hoá gầy hết sức tự nhiên, khiến khán giả kinh ngạc vô cùng. Không ai ngờ, thật sự là một diễn viên diễn từ đầu đến cuối. Nhất là khi nhân vật chính đã gầy xuống hoàn toàn xuất hiện sau ống kính, trong hội trường vang lên không ít tiếng hô kinh ngạc, sau đó là từng đợt thảo luận khe khẽ, liên quan đến việc, có thật sự là một người diễn hay không.
Rất nhiều người biết Tô Cách, cho nên dáng vẻ của cậu trước giờ ra sao truyền thông rất rõ ràng. Dù sao Tô Cách cũng không phải người mới vô danh, chính là vì am hiểu về cậu, nên càng bị sự biến hoá trong phim của cậu làm cho khϊếp sợ.
Phim kết thúc, đèn sáng lên, trong hội trường tiếng thảo luận không ngừng.
“Từ đầu đến cuối nhân vật nam chính là do một mình Tô Cách diễn?”
“Vừa rồi nhìn bảng tên của diễn viên nam chính, chính xác chỉ có tên của một mình Tô Cách.”
“Phim này quay trong bao lâu nhỉ, thật sự khó tin.”
“Kịch bản cảm động quá.”
“Chế tác so với mong đợi có trình độ cao hơn rất nhiều, là một tác phẩm hay, xem ra là một con hắc mã trong mùa nghỉ lễ này.”
…
MC lên sân khấu bắt đầu ổn định hội trường, sau đó mời đoàn đội sản xuất bước ra. Tô Cách là người cuối cùng ra sân, mặc một bộ âu phục, vừa lên sân khấu đã gây nên một trận reo hò nhiệt liệt.
Sau đó tương tác với khán giả, tương tác với đoàn đội sản xuất. Truyền thông đặt câu hỏi liên tục, không khí hiện trường sôi động cực kỳ.
Bộ phim đã ra mắt thành công bước đầu. Sau buổi công chiếu, Tô Cách leo luôn lên bảng hotsearch.
Sau khi xem xong, Tiêu Ninh Dữ và Tiểu Chu yên lặng rút lui.