Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài)

Chương 1-1

Chương Tiếp »
Bên ngoài, mặt trời lên cao, trong phòng hoàn toàn trái ngượckhông khí mát lạnh, khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.

Lưu Dư tay chân gọn gàng làm xong hết công việc, ngồi tại cỗ làm việc vụиɠ ŧяộʍ ngủ dật. Đồng nghiệp trong phòng rì rầm nói chuyện phiếm cũng lại là bài hát ru con tuyệt vời.

Khò…..

Rầm!!!

Vừa mới ngủ, bỗng một vật nặng đánh mạnh vào mặt bàn khiến nàng thiếu chút nữa rơi từ trên ghế xuống. Nàng sợ run cả người, tim đập thình thịch, nàng nhìn lên.

Nghiêm Thục Mĩ. Đương nhên là nàng.

” Thục Mĩ tỉ, có việc gì sao?”Nàng cố nở nụ cười.

” Mau đi pha 6 phần cafe, sắp có khách” Nghiêm Thục Mĩ mệnh lệnh.

Theo bản năng, nàng quay đầu nhìn lại các đồng sự thuộc căn phòng Hành chính tổng hợp, chỉ thấy các nàng cầm điện thoại cùng người khác chuyện phiếm. Đã vậy, còn có người cúi đầu lén xem truyện, có người đang đùa. Nhìn rõ mọi người đều đang rất nhàn, vì sao việc pha cafe này lại giao cho nàng?

Kỳ thật đáp án chỉ có một, đấy là Nghiêm Thục Mĩ rất ghét nàng, khó chịu vì nàng có khả năng giao tiếp tốt, mà Thục Mĩ ít có bằng hữu, ngoài công việc ra, hầu hết chẳn có ai chịu tiếp cận nàng.

Ai, cho dù nàng có được mọi người hoan nghênh thì có gì sai chứ? Thục Mĩ sao không chịu khó suy nghĩ lại xem vì sao cô ta không được lòng mọi người mà lại hay gây khó dễ với nàng? Thật không thể hiểu được!

” Thục Mĩ tỉ, đây là công việc thuộc phòng Hành chính tổng hợp?” Nàng khách khí mở miệng.

” Có thời gian ngủ gật như vậy, chỉ gọi đi pha cafe mà đã kêu ca?” Nghiêm Thục Mĩ cao giọng, chua ngoa hỏi.

” Nhưng mà……”

” Hôm nay, Trưởng phòng không có mặt, tôi tạm thay chức, cô có ý kiến gì sao?”

Bị nàng nói như vậy, Lưu Dư cũng chỉ im lặng.

Nàng nén giận, từ hỗ ngồi đi đến trà thất. (trong văn phòng thường có mộ phòng nhỏ, hay một góc khuất để chứa nước cho nhân viên)

Nàng thật sự ghét cay, ghét đắng cô nàng Nghiêm Thục Mĩ! Nàng rõ ràng chưa bao giờ chọc giận cô ta, vì sao cô ta suốt ngày chõ mũi dùi vào nàng, cố làm nàng khó xử?

Nàng thật sự không muốn cùng người khác đối mặt, chỉ duy nhất với Thục Mĩ là nàng không có biện pháp để thân thiện cho được. Thậm chí có lúc giận quá mà nguyền cả đời nàng mãi mãi cô độc, chẳng có nổi bạn trai.

Lưu Dư than nhẹ, cảm thấy mình không nên có ý nghĩ như thế, nhưng……

Ai, nghe nói Trưởng phòng từ chức, mà người có khả năng tiếp nhận chức vụ đó là Phó trưởng phòng Nghiêm Thục Mĩ. Nếu nhưng lời đồn đãi này là thật, nàng thực hoài nghitrong tương lai còn có thể ở lại ‘Bảo Á’ mà tiếp tục đi làm không nữa. Nhưng thực sự là nàng rất cần việc làm, phần tiền lương này là tất cả chi tiêu cùng tiền thuê nhà cả tháng!

Ai, thực hâm mộ những gia đình có sản nghiệp từ cha ông để lại.

Dùng sức hít thở mạnh, bỗng cảm thấy buồn bực. nafg đổ cafe ra chén, lập tức xoay người ra trà thất.

Bởi vì nỗi uất ức không thể xoa dịu, động tác của nàng có chút phóng túng, không cẩn thận. Kết quả…..

” A!’ Nàng đυ.ng phải một người, cafe thấm hết vào người đó.

” Cafe của tôi!”

Lưu Dư sợ hãi, chỉ chú ý tới việc công lao bỏ ra nửa tiếng tại trà thất bỗng tan thành mây khói. Nàng trừng mắt nhìn chỗ cafe bị đổ, hơn nữa sẵn vì đang buồn bực, nỗi tức giận bùng phát.

” Anh đang làm cái quái gì vậy? Không có mắt ak!” Nàng ngẩng đầu, giận dữ hét.

Đứng trước mặt nàng là một thanh niên diện mạo thành thục ổn trọng, hơn nữa thể diện cao thẳng. Hắn mặc áo sơmi trắng, trên cổ áo thắt cavat hoa văn nhẹ nhàng đơn giản. Trên trán hắn chảy ít mồ hôi, quần áo vì nước cafe mà nhìn có vẻ chật vật.

Lưu Dư cũng không có gặp qua người. Nhưng hắn không có vẻ giống như khách hàng đến công ty có việc, hay nhân viên công ty.

” Anh là người của công ty nào? Vì sao đυ.ng vào người khác mà không xin lỗi? Xem anh đã làm chuyện tốt ì đây, anh nói xem phải làm thế nào?”

Nàng nổi giận đùng đùng, chất vấn đối phương, sao biết tên kia lại không có nói một lời nào, chỉ cau mày nhìn nàng, làm người ta có cảm giác muốn bóp cổ hắn chết.

” Uy, anh bị câm điếc? Sẽ không nói gì?” Nàng đi lại gần hắn, nâng cằm nhìn gã đàn ông cao hơn nàng khoảng 20 cm, kêu lên.

Nam nhân vẫn như cũ, trầm mặc không nói trừng mắt nàng.

” Uy!”

Lưu Dư tức giận, lấy tay đẩy hắn, nàng đang phát giận. Bỗng một loạt tiếng chân chạy đến gần hai người họ.

Nàng quay đầu, liền nhìn thấy ba người đứng đầu trong công ty: Tổng giám đốc, Phó tổng, cùng hướng đến chỗ nàng.

Có chuyện gì sao?

Nghi vấn mớihình thành, chỉ thấy kia bốn trưởng quan đến trước mặt nàng, sau đó cung kính khom người:

” Tổng giám đốc”

Nháy mắt, Lưu Dư trợn to hai mắt. Nàng cúi đầu, chỉ thấy dưới bàn chân hạ đột nhiên hiện ra một cái động thật lớn, nàng thậm chí còn không kịp mở miệng kêu cứu, cả người liền rơi xuống……

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

“A!”

Một tiếng hét sợ hãi, Lưu Dư bứng tỉnh ác mộng.

Trời ạ, thật đáng sợ, thật đáng sợ, nàng đã từ chức được một tháng rồi, nhưng không nghĩ lại nằm mơ đến chuyện xảy ra một tháng trước. Ác mộng!

Nàng vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến khuôn Nghiêm Thục Mĩ đứng đó xem kịch, nàng lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lại nhớ chuyện tuần trước, tâm trí nàng lại bừng bừng hưng phấn. Nàng mang đồ ăn vặt đến khu xưởng thăm đồng sự cũ, biết về tình hình nàng gần đây sau, Nghiêm Thục Mĩ không thể tin được, khϊếp sợ, mặt trở nên xám trắng, Lưu Dư lại cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Đột nhiên lại được hưởng một tầng chung cư xa hoa tại Đài Bắc khiến người ta nhất thời khó có thể tin, nhưng sự thật chính là sự thật, giờ phút này nàng thật là chủ nhân của khu chung cư tám tầng này.

“A!”

Lưu Dư đột nhiên ôm chặt chăn bông,thét chói tai lăn qua lăn lại trên giường, vô cùng hưng phấn.

Tuy rằng nàng đã muốn chuyển tới sống tại khu chung cư này được nửa tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy căn phòng rộng lớn được thiết kế trang hoàng mà chỉ có trên tạp chí này, nàng sẽ không tự chủ được tưởng thét chói tai.

Nàng thật hạnh phúc, quá hạnh phúc, rất rất hạnh phúc nha!

Mẹ, cám ơn người đã sinh ra con.

Ba, cám ơn người không gây gổ với gia gia, tình nguyện buông tha cho cuộc sống giàu sang, mà cũng không phụ bạc mẹ.

Gia gia, tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt, kiếp này cũng đã không cơ hội, nhưng cháu vẫn cảm tạ người, mặc dù đứa cháu này vẫn chưa từng gọi người một tiếng ‘Gia gia’. Cám ơn gia gia vì đã tha thứ cho ba cháu vì tội bất hiếu, cảm ơn người cũng đã chịu nhận mẹ làm con dâu Lưu gia, cảm ơn người đã để lại toàn bộ gia sản, cho cháu một cuộc sống mới.

Lưu Dư vừa thầm cảm ơn, lại lăn qua lăn lại trên giường. Đột nhiên, nàng xoay người ngồi dậy, chộp lấy đồng hồ báo thức bên giường, trợn mắt.

” Xong rồi, thế mà đã hơn mười giờ!” Trợn to hai mắt, nàng thì thào thốt lên, liền hoả tốc nhảy xuống giường, rửa mặt chải đầu, mặc quần áo chỉ trong vòng có năm phút, với tốc độ gió cuốn bão táp, lập tức ra khỏi nhà.

Đột nhiên có được một gian phòng rộng 50m2 mang chính tên mình, đối với những người chỉ quen sống tại nhà trọ thuê 7m2 mà nói, thì đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Nhưng quả thật cũng có cảm giác cô đơn, hơn nữa nàng cũng không cần phải bận rộn đi làm nữa nên cảm giác ấy càng mãnh liệt.

Cho nên, đắn đo suy nghĩ mãi, nàng quyết định tự mình tìm bạn cùng phòng. Chỉ có điều nàng nghĩ đi tìm một người bạn, không ngờ cuối cùng lại biến thành hai người, cùng với một đứa trẻ nhỏ. Tổng cộng có ba người.

Người chủ động liên lạc với nàng tên là Vu Hàn, hiện nay hai mươi tám tuổi, hơn nàng hai tuổi, thoạt nhìn còn trẻ hơn nàng.

Mặt nàng trắng nõn xinh, cùng là nữ nhân mà nhìn đều thất hồn. Nàng tóc vừa thẳng lại đen bóng, mềm mại làm người ta không nhịn được mà vuốt ve.

Nàng nói năng năng nhỏ nhẹ, cảm giác giống nàng xuất thân từ danh môn thế gia, là thiên kim tiểu thư. Nhưng không kiêu ngạo, có cảm giác điềm tĩnh ôn nhu.

Đây cũng chính là lý do vì sao Lưu Du sao khi trò chuyện với nàng, lại không thể từ chối, khiến cho chị em nàng, cùng đứa con đến ở.

Có câu nói như vậy “Nồi nào úp vung nấy” (Không hẳn là câu này,nhưng nó có ý là người vô cùng hợp nhau. Ai có câu nào tương đương không T^T). Lưu Dư gặp Vu Hàn cùng chị Khúc Thiến mới cảm giác được người xưa dạy thật đúng.

Khúc Thiến, năm nay hai mươi chín tuổi, khí chất cùng diện mạo cơ hồ cùng Vu Hàn giống nhau, động lòng người. Khác biệt ở chỗ, ở nàng làm người ta có cảm giác mẫu tính, một vẻ đẹp khó hình dung mà sầu bi.

Con trai của nàng chỉ mới tròn ba tuổi, ở cái tuổi này vốn dĩ có thể vui đùa nghịch ngợm nhưng vì bệnh tim bẩm sinh mà có vẻ gầy yếu tái nhợt, thân mình cũng bé nhỏ hơn so với đứa trẻ cùng tuổi.

Nàng đoán đây có lẽ là nguyên nhân khiến nụ cười Khúc Thiến đượm buồn như vậy đi.

Trừ cái đó ra, điều làm nàng ngạc nhiên, khó hiểu thì chính là hai nàng mở quán ăn nhỏ để duy trì cuộc sống……

Không tin nổi! Hai mỹ nữ như hoa như ngọc, khí chất cao nhã lại làm loại công việc dính đầy mỡ ngấy, mồ hôi chảy ròng ròng. (Ý là công việc lao động tay chân cực nhọc)

Nam nhân trên thế giới này bị làm sao vậy? Mắt mù? Không biết thương hương tiếc ngọc, khiến hai đại mỹ nữ làm công việc vất vả.

Tóm lại, nàng không chỉ vừa gặp Hàn đã nhất kiến như cố, đối Khúc Thiến cũng có cảm giác như vậy. Cho nên cùng hai chị em họ ở chung chưa đến ba ngày, nàng liền có hai chị nuôi, cũng có thêm một đứa con nuôi, từ nay về sau thoát khỏi vân mệnh cô độc.

Ha ha ha, thật sự là quá tốt, nàng có người nhà, có thân nhân!

Lưu Dư mở cửa xe, đến cửa chung cư nơi ở hiện tại của Khúc Thiến và Vu Hàn, chuẩn bị giúp các nàng chuyển nhà.

” Thực xin lỗi, em ngủ quên, để các chị chờ lâu đi!” Lưu Dư vừa bước lên lầu, đã nhanh miệng giải thích. Nguyên bản các nàng hẹn nhau khoảng chín giờ, kết quả Lưu Dư tới trễ một tiếng rưỡi.

” Hoàn hảo, chỉ là bọn chị đang lo không biết em có gặp chuyện gì không. Di động cũng không nghe, bọn chị không liên lạc được.” Vu Hàn nói.

” Thực xin lỗi.”Lưu Dư lại giải thích. ” Bởi vì vội ra ngoài, em lái xe đươcnửa đường mới phát hiện bỏ quên điện thoại, xin lỗi các chị.”

” Muốn chuộc lỗi cũng có thể, chỉ cần em giảm giá thuê nhà một nửa là được”Khúc Thiến mỉm cười, nói giỡn.

” KHông thành kia vấn đề, một lời đã định.” Lưu Dư lập tức gật đầu.

Trên thực tế, lúc trước khi quen với các nàng,Lưu Dư đã định không lấy tiền thuê nhà, ba chị em cùng ở một chỗ bầu bạn nhưng hai chị em không chịu. Hiện tại, nghe thấy chị Khúc Thiến nói như vậy, nàng sao lại không lập tức đồng ý?

” Chị nói giỡn.” Thấy Lưu Dư nói vậy, Khúc Thiến vội vàng nói.

” Em mặc kệ, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” LƯu Dư nhếch miệng nói.

” Tiểu Dư……”

” Chị, nhận ý tốt của Tiểu Dư đi, dù sao thiếu mấy ngàn tệ thu nhập, đối Tiểu Dư mà nói căn bản không quan hệ.” Vu Hàn đột nhiên mở miệng nói. ” Nhưng thật ra hàng tháng bớt đượcmấy ngàn tệ chi tiêu, là có thể càng sớm chữa bệnh cho Tiểu Cương, không phải sao?”

Lưu Dư mãnh liệt gật đầu.

” Chị Vu Hàn nói rất đúng, cho nên chị cũng đừng tiếp tục tranh cãi về vấn đề tiền thuê nhà này, được không?” Nàng nói.

” Không được, chị không đồng ý.”Khúc Thiến kiên trì, hai tròng mắt thủy linh ôn nhã có chút khinh sầu:” Thiên hạ không có bữa ăn không phải trả tiền.” Nàng nhẹ giọng nói.

Lưu Dư trừng mắt nhìn về phía Vu Hàn, không biết Khúc Thiến có ý tứ gì khi nói câu này. Nàng giống như từng có vết xe đổ, nếm qua những lời này.

Vu Hàn lắc đầu. Kỳ thật nàng thời gian nàng quen biết Khúc Thiến thời gian, cũng chỉ sớm hơn Lưu Dư không đến một tháng mà thôi, về phần các nàng vì sao gặp nhau, cunbgx giống tình cảnh hiện tại bảy, tám phân.
Chương Tiếp »