Chương 49: Khống chế

Lý Nhu hơi thở dồn dập, trên mặt phủ đầy mồ hôi lao như tên bắn vào sân bay. Liếc nhìn đồng hồ trên tay cũng vừa mới trôi qua nửa tiếng, trong lòng phần nào giảm bớt lo lắng liền tập trung tinh lực tìm liếʍ thân ảnh Khuynh Kỳ. Chợt điện thoại rung lên nhè nhẹ báo hiệu có tin nhắn đến, Lý Nhu một mặt sốt ruột, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ Mạc tổng, liền nhanh chóng mở ra xem

"Xin lỗi cô, lúc nãy là tôi nhớ nhầm, đích thị là 35 phút sau Khuynh Kỳ sẽ lên máy bay. Như vậy chỉ còn lại 5 phút nữa thôi, có lẽ cô ấy đã làm thủ tục rồi, cô nên chạy đến cửa ra vào. Thật xin lỗi!"

Lý Nhu đọc xong tin nhắn, nét mặt đen đi mấy phần, lần đầu tiên trong cuộc đời dựng lên ngón giữa tặng lại cho Mạc tổng. Trong đầu không suy nghĩ nhiều nhanh chóng cất đi điện thoại chạy đến cổng xuất nhập cảnh. Sân bay không ít người, tiếng động tạo ra càng không ít, một khung cảnh hỗn loạn tầng tầng lớp lớp người. Lý Nhu chìm trong dòng người, hoang mang đến tột độ, không ngừng gọi tên của Khuynh Kỳ. Thời gian lại cứ tích tắt trôi không hề có ý định dừng lại, khiến cho Lý Nhu đã rối tung rối bời lại càng thêm lo lắng. Chợt một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua, như ánh sáng trong đêm tối, cứu vớt lấy một chút hy vọng cuối cùng của Lý Nhu. Cô lách qua đám người chen lấn đến chật hẹp phía trước, dùng tất cả sức lực từ khi bú sữa mẹ, níu lấy người trước mắt

"Khuynh Kỳ!"

Cô gái chậm rãi quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Nhu, trên mặt truyền đến tức giận không nhẹ.

"Cô là ai?"

Lý Nhu ngẩn cả người, nhìn ra xa lạ trước mắt, tâm trí thất kinh hoàn toàn chùn xuống. Mãi đến khi cô gái trước mắt giật phắt tay lại, Lý Nhu mới có thể hoàn hồn nhìn nhận vấn đề phía trước

"Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người"

"Lần sau nhìn kỹ một chút rồi hẳn động thủ! Đau chết tôi!"

Cô gái xoa xoa cổ tay hằn lên chút vết đỏ, Lý Nhu mới ý thức được mình dùng lực mạnh cỡ nào, chỉ có thể liền tục xin lỗi người ta. Thanh âm tích tắt của đồng hồ truyền đến tai, từng chút từng chúng thúc giục khiến Lý Nhu dường như muốn phát điên! Cô gái xoa bóp cổ tay, vừa định mở miệng ra mắng chửi liền thấy Lý Nhu dùng tốc độ cực nhanh ôm lấy bả vai cô ánh mắt như chất chứa một thứ gì đó nhất thời làm người mê muội

"Tôi tên Lý Nhu, luật sư đại diện của tập đoàn Trụ Thiên, việc hôm nay thật sự xin lỗi cô! Nếu cô có chuyện gì xin mời đến tập đoàn tìm tôi, tôi xin nhận trách nhiệm. Hiện giờ tôi thật sự rất gấp, xin thứ lỗi!"

Nói rồi, nhanh chóng lách qua người cô gái chạy về phía trước, để cô gái ngỡ ngàng vẫn chưa hiểu vấn đề gì xảy ra chỉ lẩm bẩm hai chữ "Lý Nhu?". Chạy đến cổng xuất nhập cảnh, Lý Nhu mang hơi thở dồn dập tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Khuynh Kỳ nơi nào, trong lòng không ngừng đau nhức. Lý Nhu thật không biết phải làm thế nào, chỉ có thể chạy đến cổng xuất nhập cảnh, ý định chạy vào tìm người, liền bị bảo vệ thô bạo đẩy ra

"Vị tiểu thư này xin mời làm thủ tục"

"Tôi chỉ muốn tìm người, các anh có thể giúp tôi vào tìm người đó được không?"

"Xin lỗi, chúng tôi không thể, mời tiểu thư quay lại!"

Lý Nhu biết chắc sẽ không vào được, chỉ muốn thử tý vận may, ngồi bệt xuống sảnh lớn, không ngừng vò đầu bứt tai, bản thân đã một lần mất đi cô ấy không lẽ đành chấp nhận để cô ấy rời khỏi cô nữa hay sao?

"Mời hành khách của chuyến bay F125 di chuyển đến sảnh làm thủ tục"

Thanh âm thông báo của tiếp viên hàng không vang đi vọng lại trong sân bay, truyền vào tai Lý Nhu, khiến cô nhất thời thanh tỉnh, một suy nghĩ lóe lên xẹt ngang qua đầu. Cô từ mặt đất đứng dậy, đi đứng có chút loạng choạng nhắm quầy tiếp tân đi tới. Bày ra một khuôn mặt rầu rĩ, nói với tiếp tân

"Xin lỗi cô….tôi bị lạc mất con rồi….xin cô giúp tôi thông báo…tìm giúp tôi con mình với, làm ơn…"

Nói đến đây, Lý luật sư không biết tìm đâu ra trên gương mặt liền hiện diện hai dòng nước mắt, muốn bi thương có bi thương, muốn đau khổ có đau khổ. Thành công đem tâm tư của tiếp tân thu phục, thâu tóm lấy lòng trắc ẩn của người ta

"Được được, tôi lập tức thông báo"

"Con tôi không biết gì, chỉ biết nghe giọng tôi, cô để tôi nói được không?"

"Không thành vấn đề"

Tiếp tân nhấn nút, bắt loa ở sảnh, đồng cảm hai mắt đỏ rưng mà đưa micro cho Lý Nhu. Lý Nhu đón lấy micro, hai mắt sáng rực, liền tìm cách đẩy tiếp tân đi xa một chút

"Phiền cô…giúp tôi đến cửa A, khi nãy vội vã vứt hành lí ở đó, trong đó có tiền sinh sống của hai mẹ con tôi, xin cô…xin cô giúp tôi lấy nó"

Tiếp tân dường như đã hoàn toàn bị cuốn theo tình mẫu tử thiêng liêng, dù lời nói như thế nào tiếp tân nhà ta cũng gật đầu chấp thuận, ba chân bốn cẳng hướng cửa A đi tới. Chờ khi tiếp tân đã đi xa, Lý Nhu mới dùng hết sức gào vào micro

"Lãnh Khuynh Kỳ, tôi không biết em đã rời đi hay chưa, nhưng xin em nếu còn ở đây, hãy nghe tôi nói, đừng bước vào máy bay!"

Xung quanh mọi người không hẹn mà bịt lại lỗ tai trước âm thanh khủng bố ấy, liếc nhìn lên loa ở trên trần. Mà Lý Nhu vẫn dùng hết sức bình sinh mà rống khiến cả sân bay chấn động không ít

"Có thể em đối với tôi, một chút tình cảm cũng không có. Có thể em xem tôi là vật thay thế. Nhưng tôi ở đây nói với em, tất cả đều không sao cả! Chỉ cần em bên cạnh tôi, chỉ cần em cười thì tôi chấp nhận biến thành người khác. Vì tôi yêu em! Thật sự rất yêu em Khuynh Kỳ"

Tiếp tân khó tin nghe thanh âm gào thét trong loa truyền ra, bà mẹ thương con đâu mất rồi? Một màn tỏ tình bằng loa phát thanh? Tiếp tân hoàn hồn hận không thể mọc thêm chân, để chạy nhanh một chút, để cấp trên biết được, cô còn sống sao?

"Hãy để tôi được chăm sóc cho em, hãy cho tôi một cơ hội để yêu em được không? Tôi dám ở đây thề với tất cả mọi người, sau này nhất nhất nghe em. Em bảo tôi đi Đông tôi không dám nhìn Tây, em bảo tôi uống tôi liền không bao giờ ăn. Tôi xin em, xin em đừng rời xa tôi…thật sự..đừng!"

Nói đến đây Lý Nhu dời tầm mắt nhìn xung quanh, chỉ mong mỏi một dấu hiệu nhỏ thuộc về ái nhân hiện diện, nhưng chỉ thấy xa xa tiếp tân mang theo gương mặt giận dữ cùng rất nhiều bảo vệ mặc đồng phục màu xanh chạy rất nhanh về phía cô

"Lãnh Khuynh Kỳ, em nghe cho rõ dù em ở bất cứ nơi nào trên trái đất này tôi cũng nhất định tìm tới, nhưng nếu bây giờ em chưa lên máy bay xin hãy dời bước đến sở cảnh sát giúp tôi bảo lãnh nhé!"

Lời nói vừa dứt, Lý Nhu đã bị bảo vệ hung hăng xông tới bắt giữ, hai tay bị bẻ ngược ra sau, áp chế cả người vào bàn, thanh âm khàn khàn đầy uy hϊếp gầm lên

"Gây rối trật tự công cộng, tự ý dùng thiết bị phát thanh của sân bay, cô gái, cô có lá gan cũng lớn thật"

Đau đớn từ cánh tay truyền tới khiến Lý Nhu có chút run rẩy, nhưng ánh mặt lại vẫn chung thủy hướng về cổng xuất nhập cảnh, thâm tâm điên cuồng mà gào thét ba chữ Lãnh Khuynh Kỳ. Trước mặt người người vây kín, Lý Nhu bị bảo vệ khóa chặt hai tay áp giải ra bên ngoài, mái tóc rối bời kéo theo vài lọn tóc phủ lên gương mặt hơi tái nhợt đi.

"Cảm phiền các người buông người này ra được không?"

Thanh âm băng lãnh lại kèm thêm chút kiêu ngạo quyền lực làm người khác không kiềm được mà run sợ. Lý Nhu theo thanh âm ngẩng đâu lên, thời khắc ánh mắt va chạm với thân ảnh nữ tử đứng ở cổng chính, khiến Lý Nhu đờ đẫn cả người trực tiếp dại ra không chút tiền đồ, con ngươi màu đen lấp lánh lạ thường nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp lấy một cái, dường như sâu tận trong tiềm thức đã mang theo sợ hãi rằng một cái chớp mắt người ấy cũng sẵn sàng biến mất ngay lập tức. Lãnh Khuynh Kỳ tay đeo túi xách tay kéo vali có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Nhu một bộ dáng thảm hại, lại thấy cánh tay trắng nõn mềm mại của ai đó bị bẻ ngược ra đằng sau thì liền nhíu mày trong lòng như bị kim đâm trúng.

"Lãnh tiểu thư, người này vừa gây rối…"

"Biết gọi tôi là Lãnh tiểu thư, tại sao còn dám đυ.ng tới người của tôi?"

"…việc này…."

Khuynh Kỳ mày đẹp nhíu càng chặt hơn, trực tiếp vứt bỏ hành lí cùng túi xách trên tay xuống đất, tiến lên hai bước đẩy tên bảo vệ kia ra, giải thoát cho cánh tay đáng thương của Lý Nhu.

"Không sao chứ?"

"…"

Khuynh Kỳ cầm lấy cổ tay của Lý Nhu săm soi một chút, thấy vết bầm hằn lên rõ nét trên làn da trắng nõn, Khuynh Kỳ lại thêm lửa giận chỉ muốn băm tên bảo vệ kia ra ngay lập tức. Nếu không đánh tan máu bầm sợ là đến mai vết thương lại thêm rợn người, Khuynh Kỳ nghĩ đến đây, liền lấy tay đè nhấn theo nhịp điệu, xoa bóp vùng cổ tay bị bầm

"Chịu khó một chút, tôi giúp cô đánh tan máu bầm, nếu đau thì nói cho tôi biết"

"…"

Mặc cho số lượng người vây xung quanh dần dần tản đi, tiếp tân cùng bảo vệ cũng nhanh chóng quay về vị trí làm việc, thời gian vẫn cứ xoay quanh hai người đang cố dung hòa trái tim của nhau bao trùm họ trong không gian của ái tình.

"Cô có đau không? Cần tôi nhẹ hơn không?"

"…"

"Lý Nhu cô có sao không?"

Khuynh Kỳ dời tầm mắt nhìn vào mắt Lý Nhu, thì ra con người này vẫn đang duy trì hình tượng xúc động đến hóa đá, hai mắt trước sau vẫn hướng mình nhìn đến bất động không dám dời đi nơi khác, là quá ngốc hay là quá yêu? Hạnh phúc tiếp cận quà gần, trong phút chốc mang Lý Nhu đến một chân trời đỉnh điểm của vui sướиɠ, bất giác nước mắt phá tan xiềng xích nhiễm đầy hốc mắt, tự do mà rơi xuống thành công đem Lãnh tiểu thư cao cao tại thượng hốt hoảng

"Đau lắm sao? Đau sao không bảo tôi nhẹ tay chứ!"

Khuynh Kỳ thật sự rối tung cả lên rồi, nhìn Lý Nhu một pho tượng sống , nước măt không ngừng rơi xuống ướt cả một vùng tay áo của cô mà vẫn không ngăn lại được.

"Được rồi, em xin lỗi, em xin lỗi Nhu được không? Em làm Nhu đau hả? Phải không? Đừng khóc nữa, là em mạnh tay, em xi…."

Khuynh Kỳ không kịp dứt câu đã bị một lực đạo vô cùng mạnh ôm chặt vào lòng, mùi hương như lạ mà quen xâm nhập vào tâm trí dụ dỗ người khác buông khí giới đầu hàng, hai tay tựa hồ bị sai khiến nhẹ nhàng đặt lên lưng Lý Nhu, mang theo sự dung túng chấp nhận hùa theo cái ôm chặt chẽ đầy ấm áp kia

"Tôi không bị ảo giác chứ?"

Lý Nhu máy móc luyến tiếc buông thắt lưng quyến rũ của ai kia ra,hai mắt thẫn thờ ngây dại, môi mấp mấy lặp đi lặp lại một câu, khiến Khuynh Kỳ nghe đến phát bực. Hung hăng nắm lấy cổ áo Lý Nhu kéo xuống, môi chạm môi, lưỡi đã tiên phong đẩy vào trong cấm địa đối phương ma mị khıêυ khí©h. Vị ngọt đánh úp, môi mềm dâng đến tận miệng, Lý Nhu trong tức khắc liền biến bị động thành chủ động, ôm lấy cả người Khuynh Kỳ, mạnh mẽ đem lưỡi của cả hai đẩy ngược lại vào miệng đối phương, từ từ chậm rãi nhấm nháp vị ngọt đến mê người kia. Tấn công dồn dập khiến Khuynh Kỳ hô hấp không thông, nhanh chóng thu binh đầu hàng, đẩy hổ dữ trước mặt ra xa

"Như vậy, chắc chắn không phải là ảo giác chứ"

Khuynh Kỳ che miệng cười, liếc nhìn tên ngu ngốc trước mặt đứng cười ngây ngô, lại không tránh khỏi cảm thấy mình phải ngu ngốc hơn như thế nào mà vớ phải thể loại nào thế này

"Thế nào, tay không còn đau nữa chứ?"

Cầm lấy tay Lý Nhu, nhìn thấy vết bầm không rõ ràng như khi nãy, ngày mai chắc sẽ nhanh chóng tan hết, Khuynh Kỳ tâm tình thả lỏng đi đôi chút

"Ở đó không đau bằng ở đây"

Lý Nhu bắt lấy tay Khuynh Kỳ đặt lên vị trí ngực trái, nơi trái tim nóng bỏng vẫn còn đang hăng say nhảy những vũ điệu điên cuồng

"Lúc biết em sẽ rời đi, ở đây tưởng chừng như đã không còn muốn hoạt động"

"Khi ấy em vẫn chưa suy nghĩ kỹ, em thật sự xin lỗi vì muốn trốn tránh"

"Tôi biết, điều này không phải là dễ dàng. Thật may mắn em chưa lên may báy"

"Chuyến bay của em còn 15 phút nữa mới cất cánh, có muốn cũng không lên được"

"Hả? Không phải đã trễ rồi sao? Chờ tôi một chút"

Lấy điện thoại đang rung lên từng đợt chuông ra khỏi túi, hai chữ Mạc tổng nổi bật nhấp nháy theo ánh sáng màn hình. Khuynh Kỳ nhướng mày nhấn nút nhận cuộc gọi sẵn tiện bật luôn cả loa lớn, thanh âm phi thường hào sảng của Mạc tổng lập tức vang dội một vùng

"Tôi hình như đưa nhầm thời gian bay của Khuynh Kỳ cho cô rồi, cô ấy nửa tiếng sau mới bay, cô cứ thong thả thôi nhé"

"Vậy cảm ơn Mạc tổng đã chiêu cố chúng tôi!"

Khuynh Kỳ nhếch môi, kề điện thoại vào gần miệng khiến thanh âm của mình cũng lớn hơn

"Có lẽ vì cảm kích ơn này của Mạc tổng, tôi cũng không cần bay sang Pari đưa thuốc giải cho Nhã Đường của Mạc tổng rồi"

"…này…Lãnh Khuynh Kỳ, cô nói thật à?"

"Trước đó là thật, bây giờ thì là quá khứ rồi, bỏ đi"

"Này, này, Lãnh Khuynh Kỳ tôi xin lỗi, có gì từ từ nói, tôi xin lỗi được chứ!"

"Cô hại Lý Nhu suýt chút vào buồng giam, bây giờ xin lỗi là xong à?"

"…Tôi không cố ý…à thật ra là tôi không nghĩ Lý Nhu sẽ gặp chuyện, thật đấy, tôi không sắp đặt gì hết cả! Lý Nhu cô nói phải không?"

Nghe điểm danh, Lý Nhu phản xạ có điều kiện, quay người muốn giúp Mạc tổng nói đỡ, ai ngờ lại bắt được tín hiệu của bà xã đại nhân cả người nhanh chóng co rúm, một chút âm thanh cũng không dám hé ra

"Chuyện này sẽ tính lên đầu Đường nhi của cô sau, bây giờ tôi muốn có hai vé máy bay sang Pari ở khoang hạng nhất đương nhiên là tôi không muốn chờ lâu, trong vòng 15 phút không có vé tôi liền hủy thuốc giải!"

"Được được, tôi nhất định gửi cho cô"

Khuynh Kỳ tao nhã cúp máy, nhét lại điện thoại vào túi của Lý Nhu, thân hình mềm mại như rắn nước uốn lượn trong không khí dựa sát vào người Lý Nhu, tay đặt vào bàn tay cô nhu thuận như một chú mèo con

"Cùng em sang Pari giải quyết mọi việc được không?"

"..Tôi vẫn chưa bàn giao xong công việc…"

"Hử? Em muốn Nhu đi Đông thì Nhu không đi Tây. Em muốn Nhu đứng thì Nhu không được ngồi, tất cả là giả sao?"

"Ách… em nghe à?"

"Nghe chứ ? Sao muốn lật mặt?"

"Đương nhiên không, nghe em, tất cả đều nghe em"

"Quá dẻo miệng"

"Cũng chỉ dẻo cho em nghe, cả đời này cũng không cho người thứ hai nghe thấy!"

Khuynh Kỳ che miệng cười khanh khách, hai cánh tay lại siết chặt thêm một chút, trái tim cuối cùng cũng có thể bắt cùng một nhịp. Hai người ân ái tay nắm tay, hanh phúc nói cười tiến về phía cổng làm thủ tục, từ xa một người đàn ông mặc vest đen, cầm lấy bộ đàm trên tay lẳng lặng nhả ra vài chữ

"Hai người đang chuẩn bị lên máy bay ạ!"

Rồi cất đi bộ đám, hướng mắt về phía Khuynh Kỳ và Lý Nhu rời đi, ánh mắt còn mang chút xúc cảm muốn huỷ diệt. Bên này, Tuyệt Nghi đặt điện thoại trở lại bàn, nhìn đồng hồ trên tay cách thời gian Khuynh Kỳ đưa ra không xê dịch mấy, liền thở phào nhẹ nhõm, chuyện của Lãnh Khuynh Kỳ kết quả cũng có thể buông xuống, thậm chí việc cô phản bội Nhã Đường cũng không hề xảy ra, độc trong người Nhã Đường rất nhanh cũng được thanh trừ, mọi sóng gió cuối cùng đã có thể kết thúc. Chỉ cần nghĩ đến đây cả người Mạc tổng như được thổi thêm một nguồn sinh khí mới, toàn thân đều rất hưng phấn. Thanh âm gõ cửa truyền đến, Tuyệt Nghi mới ý thức được mình vẫn còn công việc tăng ca chưa xử lý

"Vào đi"

Tuyệt Nghi trở lại vị trí, mở ra tài liệu, chờ các chủ nhiệm nộp báo cáo, lại nghe một thanh âm xa lạ truyền đến

"Mạc tổng không bận chứ?"

Tuyệt Nghi chậm rãi đem tầm mắt dời lên phía phát ra thanh âm, thân ảnh lạ lẫm bất ngờ xuất hiện, cô hoài nghi không lẽ thư ký sắp xếp giờ gặp đối tác sai xót

"Tôi không bận, mời ngồi, không biết các vị là người của tập đoàn nào?"

"Nếu Mạc tổng đã có thời gian xin mời theo chúng tôi"

"Có việc gì?"

"Ông chủ chúng tôi muốn cùng Mạc tổng trò chuyện"

Hai người phía sau tiến lên vài bước đừng bên cạnh Mạc tổng, mang theo ý định khống chế. Tuyệt Nghi nhìn hai bên tả hữu bị kìm kẹp nhất thời đoán được 7 phần sự việc, đành lùi về sau hai bước, một tay nhẹ nhàng luồn ra phía sau muốn rút súng sẵn sàng giao chiến.

"Xin Mạc tổng dời bước"

"Nếu tôi nói không!"

"Thật xin lỗi, nếu vậy chúng tôi đành dùng cưỡng chế"

Cả ba người đàn ông mặc áo đen trước mặt lại đồng loạt rút súng ra trước, chĩa mũi đạn vào hướng Mạc tổng, không chừa một lối thoát nào

"Ông chủ của các người rất biết cách mời khách!"

Tuyệt Nghi nhìn những cây súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào mình, lại nhìn ba người đàn ông kia, rõ ràng không phải loại tôm tép bình thường, sức cô đã gượng ép có thể ngang hàng với cả ba nhưng nọng súng sáng bóng kia sẽ sẵn sàng đem cô thành hồng tâm bất cứ lúc nào. Đành giơ hai tay lên đầu, chấp nhận đầu hàng. Hai người áo đen cất đi súng, tiến lên dùng còng, còng tay Mạc tổng, còn cẩn thận phủ lớp áo khoác lên tránh cho người khác dòm ngó. Tên áo đen còn lại thong thả bước lên vài bước, thô bạo đập mạnh vào sau gáy của Tuyệt Nghi. Trước mắt Tuyệt Nghi một màn đen tối truyền đến chỉ còn nghe lờ mờ thanh âm khàn đặc của ai đó

"Thất lễ"

********************************

Tác giả : Vừa kịp trong thứ 5, xem chút thất hứa với mọi người, xin lỗi, xin lỗi, ta đăng hơi trễ, à mà ta chỉ muốn thông báo là sắp chap cuối nha bà con, ủng hộ em nó nào, cố lên, cố lên