Chương 40: Thủ đoạn

Tuyệt Nghi để điện thoại cách xa tai mình 1m, tránh cho sự điên loạn của Tô Dật làm tổn hại đến màng nhĩ nhỏ bé của cô. Chờ đến khi trong điện thoại tĩnh lặng hoàn toàn, Tuyệt Nghi mới thong thả kề vào tai tiếp tục cuộc đối thoại

"Ừ, hôm nay về"

"Cậu cùng hắn đã gặp chưa?"

"Vẫn chưa, Khuynh Kỳ ngăn lại"

"Hừ! Vậy cũng tốt, đợi tớ trở về, chính tay tớ sẽ đem thù mới nợ cũ một lần liền tính hết"

"Trước hết, cậu có phải nên chuyên tâm chữa cho Nhã Đường không?"

"Mạc tổng, tiểu nhân đây rất có trách nhiệm với nghề nghiệp của bản thân. Chữa khỏi cho Đường nhi của cậu, tớ mới quay về. Cậu giúp tớ chăm sóc Tịnh Hi, được chứ?"

Thanh âm Tô Dật có chút trầm xuống. Người Tịnh Hi yêu là Tuyệt Nghi, bản thân cô chưa một lần thẳng thắn dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình, phải chăng cô đang sợ hãi rằng chỉ cần đem cảm xúc trong lòng nói ra, liền ngay cả tình bạn cũng khó giữ? Tuyệt Nghi cảm nhận được tâm trạng Tô Dật đang như cuộn chỉ rơi trên mặt đất, trực tiếp hóa thành một đống rối bời, thở dài cảm thán

"Tớ sẽ nói rõ ràng với Tịnh Hi, tớ và cô ấy vốn chỉ là quá khứ"

"Vấn đề không nằm ở nơi cậu, mà tình cảm của cô ấy dành cho cậu quá sâu"

"Vậy thì chờ cậu dùng tình cảm của mình lấp lại hố sâu ấy"

Tô Dật đầu dây bên kia bật cười lớn tiếng, không rõ tâm tình chuyển biến như thế nào, Tuyệt Nghi vẫn im lặng mặc cho Tô Dật thả sức cười đùa, cô biết Tô Dật trong chuyện tình cảm thật sự rất chấp nhất, chỉ được vẻ ngoài cứng rắn trên thực tế chính là con rùa chậm chạm không chịu tiến lên. Nói thêm vài câu, Tô Dật phải tiêm thuốc cho Nhã Đường, trước khi tắt máy vẫn không quên liên tục nhắc nhở Tuyệt Nghi chăm sóc tốt cho Tịnh Hi, hoàn toàn quên mất Mạc tổng là loại người bản thân còn chưa lo tốt làm sao lo được cho người khác.

***Ta là phân cách tuyến -_-***

Khuynh Kỳ bước vào sảnh chờ, liền có một tốp người mặc áo đen, đeo kính đen từ ghế đứng thẳng dậy, phi thường nghiêm túc đồng loạt cúi gập người cung kính hô to

"Lãnh tiểu thư!"

Khuynh Kỳ đảo mắt một chút, xác định ba cô vẫn chưa đáp máy bay, phất tay cho bọn họ trở về vị trí, bản thân tìm một chỗ trống ngồi xuống. Khoảng thời gian rảnh rỗi luôn khiến người ta suy nghĩ những thứ lung tung, Khuynh Kỳ cũng chẳng ngoại lệ, cô nhắm chặt hai mắt, cảm thụ dòng chảy của kí ức luân chuyển trong não bộ, hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên như cố ý dày vò vết thương vốn đang rỉ máu trong tim Khuynh Kỳ. Mạc Tuyệt Nghi a Mạc Tuyệt Nghi, như thế nào lại đối với cô như người xa lạ, hình ảnh hai đứa bé nắm lấy tay nhau ngây ngô hứa hẹn tương lai. Nụ cười từ chân tâm rạng rỡ trên môi, ánh mắt nhìn nhau tựa hồ trừ người trước mắt tất cả những thứ xung quanh đều là một màu đen tối. Năm đó, ba của Khuynh Kỳ là Lãnh Dĩnh Hào, trong mắt chỉ có danh vọng địa vị, không từ bất cứ thủ đoạn nào đưa Lãnh gia lên vị trí bá chủ như hiện nay. Dụ dỗ người thừa kế của Tô gia chống đối gia tộc, kết cục lại phản tác dụng trở thành địch nhân của Tô gia. Lại nói năm đó, Khuynh Kỳ sáu tuổi cùng người thừa kế Mạc gia thân mật, thanh mai trúc mã quyến luyến không rời, cũng vì lẽ đó tâm tư mềm nhũn không thể làm việc lớn. Lãnh Dĩnh Hào nhìn con gái độc nhất của mình thích nữ nhân còn yếu đuối nhu nhược , liền phẫn nộ ngút trời, âm thầm đưa cô đi xa, sau đó sai thuộc hạ gϊếŧ sạch trên dưới Mạc gia, nhưnh vì sao Mạc Tuyệt Nghi vẫn bình an vô sự vẫn còn là dấu chấm hỏi to lớn . Lãnh Khuynh Kỳ quay về tìm kiếm suốt một năm trời vẫn chẳng thể lần ra một chút tâm tích nào của Tuyệt Nghi, rơi vào trạng thái đau đớn cực hạn, đối với chuyện Mạc Tuyệt Nghi thất hứa, hận ý nồng đậm trong tâm trí của một đứa trẻ. Mãi đến năm 12 tuổi, Khuynh Kỳ vô tình biết được thì ra người lúc trước bội ước là cô, chính vì cô, Mạc Tuyệt Nghi oanh oanh liệt liệt biến thành kẻ không nhà không người thân. Đối với người cha nhẫn tâm máu lạnh, Khuynh Kỳ chỉ có thể im lặng, cố gắng trở nên cường hãn đoạt lại Lãnh gia, chính tay giúp Tuyệt Nghi rửa đi mối hận diệt gia năm xưa. Đến khi Khuynh Kỳ chính thức nắm được vị trí đương chủ của Lãnh gia, cô mới điên cuồng cho người điều tra tung tích của Tuyệt Nghi. Vấp phải phản đối kịch liệt của gia tộc, cô đứng trước mặt các lão nhân , sát ý ngập tràn trong đáy mắt, lớn tiếng thách thức

"Cho dù tôi phải dùng tất cả tài lực của Lãnh gia, đào hết cả thế giới này lên cũng phải tìm được Mạc Tuyệt Nghi. Các người ai dám ngăn cản? Có bản lĩnh đứng lên, một người phản đối tôi đem cả nhà của hắn chôn theo!"

Lãnh Khuynh Kỳ vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn sẵn sàng hạ độc thủ với kẻ cản bước Tuyệt Nghi quay về với cô. Nhưng ngay khoảng khắc này tại sao chính cô lại chùn bước, nảy sinh cảm giác muôn buông xuống đoạn tình cảm quá sâu đậm. Càng nghĩ, xúc cảm đau đớn càng xâm chiếm trái tim, não bộ nhanh chóng thu hồi kí ức, kiềm nén nỗi tuyệt vọng.

"Kỳ Kỳ"

Một thanh âm trầm rất đột ngột vang lên, thành công đánh thức lý trí của Khuynh Kỳ. Cô có chút giật mình, đưa tay khéo léo lau đi lệ đọng bên khóe mắt. Hướng về phía phát ra âm thanh nhìn ngó một chút. Một người đàn ông trung niên cao gầy, đầu tóc mang hai màu đen trắng pha trộn vào nhau, trong bộ âu phục màu xám không thắt cà vạt đang nhìn cô đầy yêu thương. Khuynh Kỳ đứng dậy, đưa tay vuốt lại nếp nhăn trên váy, rất chuyên nghiệp quăng ra nụ cười công sở tươi như ánh nắng mặt trời chào người đàn ông trung niên

"Cha, mừng cha trở về."

Lãnh Dĩnh Hào cứng đờ sắc mặt vài giây, nhưng nhanh chóng thu lại, trang trí khuôn mặt bằng sự vui vẻ, tiến lên thật nhanh ôm lấy con gái.

"Con gái! Nói cho cha biết, công việc có khiến Kỳ Kỳ của cha mệt mỏi không?"

Khuynh Kỳ sâu kín né tránh cái ôm của Lãnh Dĩnh Hào, phất tay cho vài người tiến lên giúp ông ấy đỡ lấy hành lý đặt vào xe. Cô đối với người cha thân thương này có thể nói chỉ còn nghĩa vụ của người con, hành động máu lạnh năm đó của ông ấy không biết vào ngày nào sẽ áp dụng vào cô. Lãnh Dĩnh Hào cười cười, ông đã lớn tuổi còn bị con cái đề phòng đến thế này, quả báo năm xưa sao?

"Công việc vẫn ổn ạ, có Tuyệt Nghi giúp con một tay, dù sao cũng không cực nhọc"

Cái tên quen thuộc truyền vào tai, khiến nụ cười trên môi Lãnh Dĩnh Hào bất giác đông cứng, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng kì lạ. Khuynh Kỳ không mấy quan tâm, xoay người thả cước bộ về phía xe, trên môi ẩn hiện nụ cười trào phúng. Lãnh Gia tồn tại hay bị hủy hoại hoàn toàn phụ thuộc vào con người vô tâm kia.

''Tiểu Nghi nó vẫn khỏe chứ?''

''Tuyệt Nghi rất khỏe, cô ấy nhờ con gửi lời thăm đến ba!''

Khuynh Kỳ cười rất tươi khi nhắc đến Tuyệt Nghi, đáy mắt rõ ràng hiện hữu mùi vị hạnh phúc của một thiếu nữ đang say đắm trong tình yêu. Lãnh Dĩnh Hào lại hoàn toàn khác xưa, chứng kiến vẻ mặt yếu đuối này của Khuynh Kỳ chẳng những khồng hề nộ khí, còn rất vui vẻ nắm lấy tay con gái

''Nếu hai đứa đã bên nhau nhiều năm như vậy, chi bằng kết hôn đi?''

''Kết hôn?''

''Phải, tư tưởng của ba về việc này đã không còn lạc hậu như trước. Hai đứa tuy đều là nữ nhân, nhưng con và tiểu Nghi yêu nhau, con người nó lại rất đáng tin cậy, giao con cho nó ba có ra đi cũng có thể nhắm mắt''

Tâm tư Khuynh Kỳ một mảng hỗn loạn, điểm yếu chí mạng vĩnh viễn của cô luôn là Mạc tổng, việc kết hôn cô chưa từng một lần nghĩ đến, cô yêu Tuyệt Nghi, cô tôn trọng ý kiến của Tuyệt Nghi, nhưng cô càng không thể mất đi người cô yêu nhất được. Tia dao động mãnh liệt không ngừng qua lại trong tâm trí, liệu khi kết hôn Tuyệt Nghi sẽ không rời xa cô chăng? Nhìn thấy Khuynh Kỳ bối rối, Lãnh Dĩnh Hào ở bên cạnh vẫn tiếp tục bồi thúc, tựa hồ muốn ngay lập tức thấy con gái mình bước đi trong lễ đường

''Hai đứa yêu nhau bao lâu nay, kết hôn còn phải suy nghĩ nữa sao? Hay cả hai đã xảy ra chuyện gì? Có phải nó ức hϊếp con hay không?''

''Tụi con không sao, chỉ là con vẫn chưa muốn kết hôn''

''Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Tuổi xuân của con còn để chờ đợi sao? Ngay bây giờ, ba muốn gặp tiểu Nghi, hai đứa nhất định phải bàn đến chuyện kết hôn''

Lãnh Dĩnh Hào dứt khoát, nghiêm giọng không nghe Khuynh Kỳ nói thêm lời nào, bảo tài xế lập tức quay xe, chạy về hướng tập đoàn Trụ Thiên

***Ta là phân cách tuyến -_-***

''Tình trạng của cô ấy như thế nào rồi?''

''Hiện tại không còn đáng lo nữa, nhịp tim cũng ổn định hơn trước, cần phải tẩm bổ nhiều hơn, đặc biệt là những thực phẩm bổ sung máu''

''Cảm ơn bác sĩ''

Tuyệt Nghi nhờ Lý Nhu tiễn bác sĩ ra khỏi phòng nghỉ, còn chính mình thì ở lại, giúp Tịnh Hi lau đi mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, nhẹ nhàng gom những lọn tóc đang lộn xộn quay về vị trí cũ của nó. Đối diện với gương mặt trắng bệch, đôi môi nứt nẻ khô khốc của Tịnh Hi, hơi thở lại hoàn toàn suy yếu, ngay cả một chút sức lực thông thường cũng chẳng nhìn ra, Mạc tổng một lần lại một lần cắn rứt lương tâm.

''Tà chủ, Tô Dật đã biết chuyện này chưa ạ?''

''Vẫn chưa''

Lưu Nguyệt khóe mắt có chút hồng, hiển nhiên đã rơi lệ cách đây không lâu, nhưng sắc mặt đã tôt lên không ít. Trịnh Diên cùng Lạc Hàn tiến vào, tìm kiếm một ví trí ổn định ngồi xuống, không quên đưa mắt quan sát xung quanh. Lý Nhu sau khi tiễn bác sĩ, thì tiến vào sau cùng, nhìn trong phòng nghỉ đã chật kín người liền khoanh tay đứng bên cạnh cửa

''Bối Phong thế nào?''

''Tình hình tốt hơn một chút, trước khi bị bắt giám đốc đã tuyệt thực một thời gian nên sức khỏe vốn đã rất yếu''

Tuyệt Nghi không đáp, quả nhiên cô đã vô tình đâm sâu vào tim của rất nhiều người thứ tình cảm không đáng có, Tô Dật nói đúng đã nhiều năm như vậy cô vẫn chẳng thể rõ ràng trong chuyện tình cảm. Bỗng giọng nói lạnh toát chẳng biết từ đâu vang lên

''Tiểu Nghi, cô ta là ai?''