Chương 5
Đem Tô Tịnh khóc mệt sau ngủ nhẹ nhàng phóng ở trên giường, rón ra rón rén đóng cửa phòng. Đứng ở cửa phòng thở một hơi...
Nhấc chân tiến vào thư phòng cách phòng ngủ không xa, bên trong thư phòng góc sáng sủa bày bồn hoa, màu xanh biếc làm nghiêm túc không khí tăng thêm một ít ấm áp, làm cho thư phòng nhìn qua không hề thanh lãnh như vậy.
Thô sơ giản lược quan sát thư phòng bên trong bài trí, tùy ý ngồi ở ghế dùng lê hoa râm tạo thành.
Cứng cứng ghế dựa ngồi thực không thoải mái, Tô Túc khẽ nhíu mày. Trước kia trong thư phòng của nàng phóng chính là sô pha da thực mang theo chỗ tựa lưng, chợt ngồi xuống loại ghế dựa mang điểm phong cách lão gia kiểu cũ, thực không thích ứng...
Từ sau khi cùng Tả Lăng kết hôn cũng chưa từng tới thư phòng, cùng trong đầu có sai biệt rất lớn!!
Lơ đãng thoáng nhìn khuôn ảnh trên bàn, bên trong nam tử cười tùy tiện thoải mái, trên người mặc quần áo đua xe chuyên dụng.
Tô Túc ánh mắt nhất ngưng, đây là ảnh chụp bản tôn ở nước ngoài đua xe. Sao lại sẽ xuất hiện tại Tả Lăng thư phòng.
Có phải có thể nói rõ rằng, Tả Lăng luôn luôn để ý bản tôn!
Thật là muốn chết!!!!!
Thân mình dựa vào sau một cái, trong mắt lòe ra tinh quang không biết tên. Khối thân thể này làm gì còn có ngân tà khi mới vừa xuyên đến, có chính là hứng thú cùng chờ mong thuộc về đương nhiệm linh hồn đối với kỳ phùng địch thủ...
Lẳng lặng ở thư phòng ngồi gần một giờ, Tô Túc thong dong đứng dậy....
Ngồi chờ chết cho tới bây giờ đều không thích hợp nàng, ở thư phòng bố trí liền có thể thấy được đối thủ tính cách. Nàng phải chiếm trước tiên cơ mới được, người có thể khống chế một cái tập đoàn không dễ đối phó a!!!!!
Vυ" Trương từ phòng bếp vội vàng chạy đến, gọi lại Tô Túc đang đi ra khỏi cửa chính đang muốn ly khai: "Thiếu gia không ở nhà ăn cơm sao?"
Tô Túc nghe đặt chân bước xoay người nhìn vυ" Trương, nói lại là đề tài khác: "Sao không thấy thiếu phu nhân?"
Không đúng a! Mới vừa rồi bảo bảo khóc lớn tiếng như vậy Tả Lăng sao cũng chưa đi ra?
Vυ" Trương như hạ quyết tâm thật lớn mới mở miệng: "Thiếu phu nhân ở bệnh viện!"
Ở bệnh viện? Tô Túc cố gắng hồi tưởng trải qua lần trước cảnh trong mơ sau trí nhớ còn lại không nhiều lắm.
Không có nguyên nhân Tả Lăng ở bệnh viện....
"Nàng sinh bệnh?" Ừm, loại này nữ cường nhân như nàng, bình thường rất ít nằm viện. Nếu quả thật nằm viện, đại bộ phận là bởi vì nguyên nhân dạ dày thủng linh tinh. Chẳng lẽ Tả Lăng thủng dạ dày?
Ặc!! Điều này làm nàng như thế nào giải thích? Vυ" Trương khó xử vẻ mặt đau khổ. Nàng sao nói là thiếu gia ngài đem Thiếu phu nhân khí tiến bệnh viện sao?
Không biết vυ" Trương rốt cuộc có cái gì khó nói chi ẩn, Tô Túc trực tiếp hỏi: "Bệnh viện nào? Phòng bệnh bao nhiêu?"
Thiên nột! Thiếu gia không phải nghĩ muốn đi bệnh viện chọc tức Thiếu phu nhân một lần nữa đi?
Vυ" Trương gian nan nuốt nhất khẩu nước miếng, nói hay là không?
Tô Túc không kiên nhẫn do dự của nàng, muốn lấy điện thoại ra tìm kiếm số Tả Lăng.
Ựa, thế nhưng không có số của Tả Lăng!!!
"Điện thoại di động của bà đâu?" Nàng không có số, vυ" Trương chắc phải có chứ!
Vυ" Trương còn do dự, Tô Túc dứt khoát đoạt lấy di động tìm được dãy số nhắn đến điện thoại di động của mình, bảo tồn....
Ở trong phòng bệnh có thể đem người đông chết bí thư đứng run rẩy, Tả Lăng ánh mắt như đao gần như biến hóa.
Một trận saxophone du dương đánh gãy không khí giằng co, Tả Lăng khẽ cười nói: "Ngươi không cần lại đến! Ngày mai ta sẽ khởi tố ngươi."
Nam bí thư sắc mặt chợt trắng bệch, động đậy khóe miệng muốn nói gì, Tả Lăng lại quay đầu, không hề phản ứng bí thư.
Nhìn đến biểu hiện điện báo, Tả Lăng cuống quít bật dậy. Mu bàn tay kim tiêm bị xả đi ra, nàng cũng không cảm giác được.
Ninh cho tới bây giờ chưa từng gọi vào điện thoại của nàng, lần này nhất định là xảy ra chuyện gì?
"Ninh?" Cố gắng bình phục cảm xúc, trên mặt vẫn mang theo khẩn trương.
"Cô hiện tại ở đâu?" Ưm, Tả Lăng thanh âm dễ nghe ghê, chỉ là quá lạnh.
Tô Túc một bên xao tay lái một bên chờ đèn đỏ.
Tả Lăng trầm mặc rất dài thời gian, Tô Túc kiên nhẫn chờ đối phương mở miệng. So kiên nhẫn, nàng còn chưa từng thua....
"Bệnh viện Ái Nhân, phòng 362."
"Được, tôi biết rồi!" Treo di động, mở ra hướng dẫn tìm kiếm lộ tuyến, quay đầu hướng bệnh viện.
Ngơ ngác nhìn di động đã bị cúp, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, đuổi tới bệnh viện đến đây rồi sao! Ta cứ nghĩ nằm viện là có thể trốn tránh sự kiện kia....
Khóe miệng gợi lên một vệt cười trào phúng, chậm rãi nằm xuống. Ánh mắt liền như vậy thẳng tắp nhìn trần nhà bệnh viện, nước mắt theo khóe mắt hạ xuống tích nhập tóc mai nhanh chóng không thấy.
Phía trước chính là bệnh viện Ái Nhân, Tô Túc ngồi ở Land Rover hai tròng mắt híp lại.
Sinh tử chính tại lúc này.....
Đi vào phòng bệnh im ắng xa hoa, Tô Túc lại nhíu mày. Sao ngay cả một người chiếu cố đều không có, hộ sĩ đều là đang làm gì.
Nhìn phía trên giường Tả Lăng, Tô Túc trong lòng ngăn không được sinh khí lửa giận ngập trời.
Trắng nõn mu bàn tay không ngừng tích huyết, người trên giường sắc mặt tái nhợt, cứ như chết đi.
Tô Túc ở trong lòng báo cho chính mình, không thể lộ ra dấu vết, hiện tại không phải thời điểm có thể cùng Tả Lăng tiếp xúc.
Làm bộ dáng như không kiên nhẫn gõ gõ cái bàn bên giường, trong mắt hơi chút chán ghét nhìn nữ nhân nửa chết nửa sống trên giường.
"Giả bộ đủ rồi chưa?" Đem bản tôn nguyên lai tính cách diễn mười phần. Tô Túc ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, chẳng lẽ nào nàng còn có thiên phú ăn chơi trác táng?
Tả Lăng gian nan quay đầu nhìn Tô Túc, một câu không nói, nhìn chằm chằm Tô Túc.
Bị nàng nhìn chằm chắm đến sợ hãi, không được tự nhiên thu xuống ánh mắt.
Nàng sẽ không nhìn thấu ta không phải bản tôn chứ, ánh mắt kia thế nhưng chút nhiệt độ đều không có...
"Ninh, có chuyện gì sao?" Chịu đựng đau xót trong lòng, mặt không chút thay đổi giống như hỏi công việc.
Tô Túc lại nhéo lông mày, nàng sao cứ cảm giác được người này trong giọng nói bình thản lộ ra ủy khuất? Cứ như giây tiếp theo có thể bổ nhào vào trong lòng nàng gào khóc!!!!
"Tôi muốn rời đi một thời gian ngắn, chậm thì hai tháng, lâu thì một năm." Thật sự chịu không nổi loại không khí này, Tô Túc có loại xúc động muốn chạy trốn. Rất nhanh nói ra quyết định, đứng dậy rời đi.
Khi đi tới cửa, hung tợn thêm nữa một câu: "Không cho phép phái người đi theo tôi!"
Thật là đáng sợ, khí tràng của nàng hoàn toàn bị đè nén xuống, thật giống như gặp được thiên địch vậy....
Đáng ghét....
Phẫn hận Tô Túc không quên tìm bác sĩ, để cho bác sĩ đi cấp Tả Lăng xử lý mu bàn tay miệng vết thương.
Không kịp nói chuyện, người nọ cũng đã rời đi. Hắn không nói chuyện ly hôn, kia ba mẹ có phải đã trở lại hay không?
Tả Lăng lộ ra một tia tươi cười cực nhạt, không ly hôn liền đại biểu hết thảy vẫn giống như trước đây. Vậy thì nàng có thể tiếp tục bồi ở bên người Ninh...
về đến nhà nhìn Tô Tịnh ngủ nhan, Tô Túc mới xem như chân chính an tâm xuống, vì đứa nhỏ này, nàng không thể buông tha.....
Tả Lăng a, Tả Lăng, tỷ cùng ngươi liều mạng...
Không nói Tô Túc phức tạp trong lòng, Tả Lăng lại càng chấn kinh.
Người kia vậy mà là Ninh! Như vậy sạch sẽ như vậy nội liễm, phảng phất giống như lại nhớ tới thời điểm chưa xuất ngoại...
Khi đó nàng cùng Ninh....
Chỉ tự trách mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nghĩ muốn chứng minh năng lực của mình, mất đi Ninh, mà ngay cả ba mẹ đều bị liên lụy.
Nguyên bản tập đoàn cùng Tô thị tập đoàn địa vị ngang nhau, bởi vì nàng đầu tư không tốt trở thành Tô thị tập đoàn phụ thuộc.
Nếu quả thật không phải Tô ba ba cùng Tô ma ma nhớ kỹ cũ tình, giúp ba mẹ một phen, buộc Ninh cùng nàng kết hôn. Hiện tại nàng đâu có thể trở thành Tô thị tập đoàn chấp hành tổng tài.
Trong lòng tư vị vừa khổ lại chát, nàng luôn luôn trách thái độ cùng hành vi Ninh đối nàng. Lại đã quên hết thảy tạo thành đầu sỏ gây nên chính là nàng bản thân.
Hôm nay Ninh giống như thay đổi một người, trước kia còn có thể đê tiện thừa dịp Ninh ăn chơi đàng điếm, chưởng quản tập đoàn chứng minh mình có năng lực cùng bồi ở bên người Ninh, nàng bây giờ còn có tư cách gì....
Không được, nàng cùng Ninh còn có con gái. Vì con gái, nàng muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này.
... Phân cách tuyến....
Tháng sáu phân hỏa lạt lạt thái dương không ngừng âu yếm nhân loại làn da, đi ở trên đường các mỹ nữ đều đánh một phen phấn che nắng.
Tô Túc mặc T sơ mi sam quần bò thập phần oán niệm tiêu sái ở trên đường cái. Vốn là, như vậy trời nóng khí nàng nguyên lai đều là đánh kem che nắng mặc váy tất chân linh tinh, chính là hiện tại biến thành nam nhân....
Được rồi, hắn cái loại này nói cho hay thì là thích ứng trong mọi tình cảnh thích ứng năng lực cường, nói khó nghe chính là thần kinh thô.
Cho tới hôm nay chân chính ý thức được biến thành nam nhân sau đủ loại sự tình, hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh.
Chưa nói đến thứ gì khác, đến hiện tại hắn còn luôn nghĩ muốn chạy đến nữ WC.
Che mặt, không có cách nào khác gặp người!!!!!
"Ninh!" Ạch, ai đang kêu bản tôn? Kêu thân thiết như vậy. Nói ra thì, vẫn là thanh âm Tả Lăng kêu tên bản tôn tương đối so ra dễ nghe.
"Ninh, người ta gọi anh anh sao không để ý tới người ta!" Một nữ tử như bạch liên hoa trẻ tuổi chạy đến Tô Túc bên người, kéo lên Tô Túc cánh tay.
Tô Túc âm thầm bĩu môi, cười thực giả. Một bộ thanh thuần bộ dáng thật sự là mù mắt.
Mang theo tươi cười như gió xuân, Tô Túc mở miệng nói: "Tiểu thư, cô nhận sai người. Tôi không tên là cái gì Ninh!"
Hừ, Tô Ninh hộ khẩu tên đã bị ta đổi thành Tô Túc, vẫn là tên của mình tốt.
"Ninh, anh cũng đừng hay nói giỡn à! Đừng tưởng rằng đem đầu tóc nhiễm trở về em liền không nhận biết anh à!" Nữ tử hờn dỗi, uốn éo không ngừng. Tô Túc cảm giác da gà trên người nàng tất cả đều đứng dậy xướng quốc ca.
"Tiểu thư, cô thật sự nhận sai người. Đây là giấy chứng minh của tôi, cô nhìn rõ ràng." Theo quần bò lấy ra giấy căn cước cùng thẻ tín dụng, đem giấy căn cước hăng hái đưa cho nữ tử đang thấu đến trên người hắn.
Nữ tử trừng mắt to nhìn giấy căn cước tính danh viết Tô Túc hai chữ, ghét bỏ đem Tô Túc cánh tay ném tới một bên.
"Nguyên lai không phải Tô gia cái ngu xuẩn kia, lãng phí bổn tiểu thư thời gian!" Tô Túc cuối cùng hiểu được vì cái gì trên sách nói, nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh. Đâu còn có vừa mới bạch liên hoa bộ dáng, nữ tử hiện tại cả người con buôn.
Một bộ ánh mắt xoi mói đánh giá Tô Túc, quần áo hàng vỉa hè mấy chục đồng tiền, Tô Ninh không phải hàng Italy thủ công chế tác không mặc. Toàn thân không có một trang sức nào, Tô Ninh thích nhất mang theo phụ kiện quý giá.