Chương 47
Hơn nữa, anh còn ở trong bữa tiệc sinh nhật của cha Ôn Tình Noãn, trước mặt mọi người, trước mặt Ôn Chấn Hải, tuyên bố rằng cô là vợ của anh.
Hiện tại lòng của Lương Tiểu Ý đã vô cùng rối loạn. Cô càng ngày càng nhìn không thấu Tô Lương Mặc.
Trong lúc khi cô còn đang khϊếp sợ, một bóng người xinh xắn chạy như bay tới, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong, nhào vào.
trong lòng Tô Lương Mặc.
“Anh Mặc, anh đã đến rồi. Đã rất lâu Tuyết Nhi không gặp anh rồi, anh Mặc cũng không biết đến chơi với Tuyết Nhi.”
Bởi vì bóng người bất ngờ lao vào trong ngực Tô Lương Mặc này, Lương Tiểu Ý nhất thời không kịp đề phòng bị thân hình xinh đẹp đó đẩy cái lảo đảo, Tô Lương Mặc cũng không ngờ tới đột nhiên bị “tập kích”, nên không kịp đỡ lấy Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý bị đẩy mạnh một cái, bởi vì đang đi đôi giày cao gót mười centimet, nên trọng tâm bất ổn, ngã mạnh xuống đất, “AI”
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
“Xoẹt” một tiếng xé vải vang lên, đình viện vốn đã yên tĩnh nay càng thêm yên tĩnh.
Lương Tiểu Ý ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra… lúc cô ngã xuống không biết ai kéo lấy váy của cô, sau đó, tấm vải nơi eo của bộ lễ phục màu trang nhã tím nhạt bên rách một vết to. Một khoảng da mềm trắng nõn cứ như vậy lộ ra trước mắt của tất cả mọi người.
Hai mắt Tô Lương Mặc chợt co rúm lại, đẩy cô gái xinh đẹp trên người ra, một bên lao đến trước người Lương Tiểu Ý, một bên nhanh chóng cởi chiếc áo vest màu xám đậm trên người ra, ngồi xổm người xuống, đem chiếc áo vest to rộng trên tay bọc lấy cô gái đang đờ đẫn ngồi trên mặt đất.
“Tiểu Ý, đừng sợ” Giọng nói trầm thấp Tô Lương Mặc dường như có sức thuyết phục đáng tin cậy, “Không có người nhìn thấy, tôi cam đoan”
Anh làm sao có thể để những người khác nhìn thấy cơ thể của cô chứ!
“Thật sao?” Ánh mắt đờ đẫn của Lương Tiểu Ý khôi phục một chút thần thái, bị người nhìn thấy eo không sao cả, nhưng cô không muốn người khác biết cô có một cơ thể xấu xí như vậy.
Tô Lương Mặc cảm nhận được cơ thể run rẩy của người con gái dưới thân mình, anh biết cô đang sợ cái gì, môi mỏng ghé sát vào tai cô, dịu dàng nói: “Thật. Tôi cam đoan.”
Dưới sự cam đoan liên tục của người đàn ông luôn luôn lạnh lùng này, Lương Tiểu Ý dần dần bình tĩnh lại.
“Anh Mặc, Tuyết Nhi không có cố ý” Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mơ hồ mang theo tiếng khóc, đám người theo tiếng kêu nhìn lại, Ôn Tình Tuyết đứng trong sân vành mắt đỏ hoe, lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu.
Lương Tiểu Ý từ từ hạ mắt xuống, Ôn Tình Tuyết, em gái Ôn Tình Noãn. Khi còn bé cô còn từng bế cô ta.
Lương Tiểu Ý kéo nhẹ Tô Lương Mặc, nhỏ giọng nói: “Được rồi, cô ấy không cố ý” Lôi quần áo của cô là một người khác. Lương Tiểu Ý cũng không có nói ra, hôm nay là tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Ôn Chấn Hải, cô không muốn bởi vì chuyện của mình, khiến chủ nhà không vui.
Chỉ là không biết người nhà họ Ôn có biết chuyện “Lương Tiểu Ý cố ý động tay chân trong quá trình phẫu thuật hại Ôn Tình Noãn biến thành người thực vật” hay không.
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Ý cười một tiếng tự giễu trong lòng.
Cô biết cô phải gánh cái tội danh này, một phần nguyên nhân là do Thẩm Minh Viễn – một chuyên gia khoa não giống cô lên tiếng tố cáo.
Mà Lương Tiểu Ý cũng không muốn kiện hẳn phỉ báng… Người còn sống nên có tương lai sáng lạn. Nếu như tất cả mọi người cho rằng “Lương Tiểu Ý hại Ôn Tình Noãn”, vậy cứ để họ cho rằng như vậy đi, người sắp chết như cô cãi lại làm cái gì?
“Lương Mặc. Cháu nể mặt Tình Noãn, coi như không có gì đi” Ôn Chấn Biển cũng nói như vậy.
Sắc mặt Tô Lương Mặc bình tĩnh, qua một lúc sau mới nhìn Ôn Tình Tuyết đang lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu nói: “Em cũng đã trưởng thành rồi, làm việc cũng không thể hấp ta hấp tấp như vậy” Ngụ ý nói lần này coi như bỏ qua, về sau đừng có tái phạm.