Cố Hạ Phi ngày đầu tiên đi làm đã thuận lợi vô cùng, nhưng hôm nay cũng là ngày khiến cô vô cùng mệt mỏi khi nhớ lại chuyện vào buổi sáng hôm nay,
Cô mặc kệ không suy nghĩ nữa mà chờ bắt xe buýt đi thẳng về đến nhà, trong lúc chờ xe để về thì đột nhiên một chiếc xe chạy đến gần cô, một giọng đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng nói, "Phi Phi, mau lên xe, tôi đưa em về "
Cố Hạ Phi cúi thấp xuống nhìn, thì mới biết người đàn ông bên trong xe là Trương Minh Thành, cô liền bất ngờ lên tiếng, "Chủ tịch, anh sao lại ở đây ạ "
Trương Minh Thành nhìn cô mỉm cười nói, "Em mau lên xe, tôi sẽ đưa em về "
Cố Hạ Phi nghe vậy liền ngại ngùng, sau đó suy nghĩ một lúc rồi mới tươi cười với anh gật đầu nhanh chóng lên xe, lúc lên cô còn không quên nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn anh chủ tịch, tôi làm phiền anh rồi ạ "
Nghe cô nói xong, anh liền tăng tóc lái xe chạy đi, lúc này ở phía Diệp Ảnh Quân ở bên trong chiếc xe đã chứng kiến mọi chuyện, khiến anh ta bực mình vô cùng,
Vì từ lúc giao dịch công việc, anh ta đã ở sảnh khách sạn chờ đợi cô ra về, cho đến khi nhìn thấy được cô, anh ta đã định dùng xe để đưa cô về, trong lúc nhìn thấy cô ngồi đợi xe buýt, anh định sẽ chạy đến để đưa cô cô đi nhờ, ai ngờ vừa chạy đến thì xe của Trương Minh Thành đã chạy đến chen ngang để đưa cô đi, nên anh ta mới cau mày bực tức,
Dù vậy nhưng anh ta vẫn đi theo đến cùng nơi ở của Cố Hạ Phi, lúc đến nơi anh nhìn thấy cô xuống ở một khu căn hộ chung cư cao cấp,
Nhìn thấy cô mỉm cười với người đàn ông khác, khiến anh ta vô cùng bực mình cau mày, nhưng anh ta không thể làm được gì, cứ thế chỉ biết nhìn cô từ xa,
Còn về Cố Hạ Phi, ngay từ đầu cô rời khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy Diệp Ảnh Quân ngồi ở phía xa,
Nhưng cô vẫn khứ giả vờ không nhìn thấy anh và cứ thế cô đã cho anh ta chứng kiến mọi chuyện,
Ngay lúc này cô vẫy tay chào Trương Minh Thành, thì nhìn thấy anh đậu xe ở phía xa, cụ thế khiến cô thật sự thỏa thích,
Cứ thế mặc kệ anh ta quay đi, tối hôm đó Diệp Ảnh Quân không về nhà mà cứ đứng bên dưới khu chung cư của cô,
Đứng đến trời khuya, đứng đến mệt mỏi, trời khuya se lạnh và sự im lặng đến đáng sợ, anh ta mới chợt nhớ khoảnh khắc sự dịu dàng hiền thục của cô năm xưa, vẻ đẹp thanh xuân với làn mái tóc đen và cả cơ thể nuột nà trắng hồng của cô,
anh ta hối hận vì đã bỏ lỡ cô, lúc này anh cau mày ngã người ra sau xe mà thở dài nói, "Phi Phi, anh hối hận rồi, anh nhớ em lắm "
Sáng hôm sau, Cố Hạ Phi tiếp tục chuẩn bị để đến công ty Trương Thị, vì ngày hôm nay cô mới bắt đầu vào công việc chính thức của mình,
Vừa đến nơi công ty, cô đã được trợ lý của Trương Minh Thành đưa cô đến nơi làm việc của mình, bàn làm việc của cô ở bên ngoài ngay phòng của chủ tịch,
Ngày đầu đi làm cô được trợ lý của Trương Minh Thành giao những công việc liên quan đến công ty và lịch trình làm việc của anh,
Cố Hạ Phi tra lịch trình của Trương Minh Thành, thì ngay lập tức đi vào phòng anh, lúc này cô đi vào nhìn thấy anh đang nằm gục đầu ngủ trên bàn làm việc, cô liền thở dài nheo mày đi đến gần anh nhẹ nhàng kêu gọi, "Chủ tịch "
Một tiếng không nghe, cô lại gọi thêm một tiếng, nhưng anh vẫn không phản ứng, cô cúi đầu xuống định gọi vào tai anh, thì đột nhiên anh quay đầu nhìn cô nói, "Hôm nay tôi không có tâm trạng đi gặp Diệp Ảnh Quân đâu, cô cầm theo bản thể để anh ta khảo sát đi nha "
Những lời anh vừa nói, dường như giọng có chút khàn tiếng và vô cùng mệt mỏi, cô liền nhận ra ngay anh ấy bị làm sao,
Đó là dấu hiệu người say xỉn chưa tỉnh táo, sau đó ngay lập tức cô đi đến quầy nước để pha cho anh một ly nước giải rượu,
Đưa cho Trương Minh Thành ly nước xong, cô liền đưa tay lên xem đồng hồ rồi mới bình tĩnh lên tiếng, "Được, ngài cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ đem những hồ sơ này cho Diệp Tổng tham khảo ạ "
Nói xong Trương Minh Thành gật đầu vài cái, rồi lại tiếp tục gục đầu ngủ, còn Cố Hạ Phi thì không hỏi thêm gì nữa mà cầm lấy hồ sơ nhanh chóng đi đến công ty Diệp Thị,