Chương 122: Sự thật

Hương thơm từ mấy tách trà trên mặt bàn nghi ngút quanh căn phòng. Khải Minh Kiệt đưa mắt nhìn cậu nhóc mặt lạnh ngồi cạnh cô. Đây là con trai hắn sao?

Mộc Thanh Tuyết lạnh lùng. "Anh tới đây làm gì?"

Sao hắn biết cô đã trở về? Hơn nữa cô còn không nói với ông bà Khải, thì sao hắn lại có địa chỉ nhà của cô?

Xem ra thông tin nội bộ bị rò rỉ rồi.

Khải Minh Kiệt nhìn vào mắt cô. "Anh muốn đưa hai người trở về."

"Còn về việc sao anh biết em quay lại, trưa hôm nay chúng ta đã lướt qua nhau."

"Địa chỉ nhà là do Vương Mặc Thoại cung cấp."

Chết tiệt, đồ họ Vương khốn kiếp!

"Trước khi đưa ra quyết định, hãy nghe anh nói."

Mộc Thanh Tuyết và Mộc Minh Quân đồng loạt ngẩng đầu, chuyên tâm lắng nghe.

Khải Minh Kiệt nhẩm nghĩ. Bắt đầu từ đâu nhỉ?

"Tất cả mọi chuyện là do nhà họ Vô."

Quay trở lại với ngày hắn đọc được tập tài liệu do văn phòng thư kí đưa đến, hắn đã ngay lập tức quay trở về Khải gia.

Giang Viên đặt tập tài liệu vừa được gửi đến xuống mặt bàn. Bà nhăn mày, "Ban thư kí đã đưa cho cháu rồi đúng không?"

Khải Minh Kiệt siết chặt bàn tay. "Vâng."

Giang Viên nghiến răng, đứng dậy khỏi ghế. "Theo ta đến Vô gia."

Nhận tin khách quý tới nhà, Vô lão gia và Vô phu nhân ngồi chờ sẵn tại phòng khách.

Khi cả ba thế hệ nhà họ Khải lần lượt đi vào, Vô lão gia mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Ông giữ bình tĩnh, "Nhà họ Khải hôm nay tới chỗ chúng tôi có việc gì sao?"

Giang Viên đặt một tập tài liệu lên mặt bàn. Vô lão gia nhíu mày cầm lên, cùng Vô phu nhân đọc.

Thông tin trên trang giấy làm cảm xúc của cả hai bỗng chốc thay đổi liên tục. Vô phu nhân bất ngờ, "Tại sao..."

Vô lão gia thở dài, tay nắm chặt lại. "Khải lão phu nhân, bà có ý gì?"

"Các người thôi miên chính con gái mình, thao túng con bé làm tất cả mọi việc, không cảm thấy đáng xấu hổ sao?"

Từ thời của bà cho tới giờ, chưa từng gặp một trường hợp nào lại thôi miên chính con đẻ của mình cả. Thật không ngờ việc này lại ảnh hưởng tới gia đình bà, còn trực tiếp tới cháu dâu của bà!

Vô lão gia mím môi, tại sao mọi chuyện lại vỡ lở ra rồi!

Vô phu nhân trở lại bình tĩnh hơn chồng, mấy tháng nay bà luôn cảm thấy bứt rứt lương tâm. Bà đứng dậy, cúi đầu. "Rất xin lỗi. Chúng tôi biết việc này là không nên, nhưng..."

"Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép làm ra những điều như thế này." Dương Ánh Nguyệt nhíu mày. "Còn điều khiển con gái thực hiện việc này hòng chiếm đoạt một người đàn ông đã gia đình? Các người còn có nhân tính không?"

Vô lão gia nghiến răng. "Đều là vì con gái của chúng tôi! Là do con bé..."

"Do con làm sao?"

Vô Nhất Song từ ngoài bước vào. Tay siết chặt, răng nghiến lại. "Con đã làm gì rồi?"

Vô phu nhân nhìn thấy con gái, không kìm được cảm giác hối hận. Bà nức nở, "Mẹ xin lỗi, năm đó khi con bắt đầu không nghe lời, chúng ta đã tìm mọi cách để bắt ép con... Mẹ xin lỗi, mẹ không nên làm thế..."

Đến khi mọi chuyện được sáng tỏ, Vô lão gia và Vô phu nhân phải sống trong cảnh bị giam lỏng, phải chịu cảm giác hối hận suốt đời.

Thật ra, Vô Nhất Song sớm đã không còn tình cảm với Khải Minh Kiệt, khi cô gặp một người đàn ông dịu dàng, tốt bụng.

Nhưng chỉ vì thấy anh ta không xứng đáng với con gái mình, hai vợ chồng nhà họ Vô đã tìm mọi cách bắt ép con gái không được theo đuổi anh, trở về quay lại với Khải Minh Kiệt.

Vô Nhất Song không chịu sự áp đặt vô lí, cổ lỗ sĩ của bố mẹ, chạy trốn khỏi gia đình. Cô đã gặp Khải Minh Kiệt ngay sau khi biết tin gia đình đang tới bắt mình, tìm một lí do quá đáng để chia tay, hòng để hắn và cô không thể nào tái hợp được nữa.

Kể từ đó Vô Nhất Song biệt tăm, Khải Minh Kiệt cũng vì lí do đó mà căm ghét phụ nữ. Nhưng sau khi quay trở lại trong sự điều khiển của bố mẹ, Vô Nhất Song đã làm ra loại chuyện mà những người thứ ba sẽ làm.

Ngay khi biết sự thật, Vô Nhất Song dằn mình trong hối hận, bản thân đã làm ra những chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Khải Minh Kiệt sau khi thoát khỏi sự điều khiển suýt nữa không kiềm chế nổi bản thân mà đánh sập Vô thị. May mắn thay Giang Viên tới kịp thời và ngăn cháu trai lại.

.....

Mộc Thanh Tuyết cùng Mộc Minh Quân như đang nghe một câu chuyện cổ tích có thật. Mộc Thanh Tuyết không tin nổi những gì mình vừa nghe, lượng thông tin này thật sự có thể đánh sập tâm trí của một người.

Mọi thứ nghe thật hoang đường!

Mộc Minh Quân lắc lắc đầu để bình tĩnh lại. Gạt qua điều về nghe sang một bên, cậu kéo Khải Minh Kiệt ra đến cửa.

"Đi đi, mẹ cần thời gian để chấp nhận."

Nhìn con trai đang dùng bộ mặt lạnh lùng đuổi mình đi, Khải Minh Kiệt cũng không phản đối. "Được."

Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Khải Minh Kiệt nắm chặt bàn tay lại.

Hắn không mong cô sẽ tha thứ cho những gì hắn đã làm, không mong cô sẽ quay về bên hắn và coi như không có gì xảy ra. Nếu được, hắn chỉ mong được ở bên cạnh cô và con trai.

Khải Minh Kiệt nghiến răng, tay siết chặt nổi rõ gân xanh.

Tiểu Tuyết, sau khi biết sự thật...

Em có chọn tôi không?