Chương 46: Kể cho em nghe chuyện của tôi

Bệnh viện tỉnh S. Phòng hồi sức tầng ba.

Đêm khuya. Không gian thực yên tĩnh. Trời dù nhiều mây, nhưng lại không có mưa. Ngược lại chính là có trăng.

Trăng non khuyết một vòng cung nhìn qua rất lạnh lẽo, an yên tĩnh lặng. Nhưng kỳ thực bên trong phòng hồi sức đặc biệt này lại khá nôn nóng vô cùng đối với Phong Tử An.

Dù đã khuya, anh cũng không thể ngủ.

Phong Tử An chính là đang không biết nên nói cho Dương Tinh Vũ chuyện đó như thế nào. Qua việc phẫu thuật hiến tuỷ, anh khẳng định Thiên Thiên chính là con gái ruột của anh. Chỉ còn cần xác mình một bước cuối cùng, đó là câu trả lời của Tần Uyên Quân, con nhỏ em họ của anh.

Nhưng lại nghĩ đến biểu cảm của cô ban chiều, anh lại không biết nên làm sao, lần đầu tiên trong đời Phong Tử An bị sự tình làm cho đầu óc suy tư phải đi vào ngõ cụt.

Quay mặt sang nhìn hai mẹ con Dương Tinh Vũ đang ngủ bên cạnh giường bên kia. Dương Tinh Vũ nằm đưa lưng về phía giường của Phong Tử An, nhìn thực lạnh nhạt xa cách, rõ ràng cùng một phòng nhìn thấy sự hiện diện của cô, nhưng lại như tàng hình trong không khí vậy.

Từ lúc chiều hai người nói chuyện, không khí giữa cả hai liền có chút ngượng ngạo.

Nghe cô nói cô hận người đó, chỉ muốn gϊếŧ người đó, Phong Tử An liền cảm thấy tim anh vô cũng chua xót giống như bị sát muối, sát chanh vậy. Cho dù là lý do gì thì năm đó cũng chính là anh đã hại người ta, lại còn không chịu trách nhiệm, bây giờ con gái lớn như thế, tự nhiên anh lại chạy đến nói anh là ba con của con gái người ta, nói người ta ở bên anh đi.

Đúng là chuyện không thể nào.

Phong Tử An hai mắt mở lớn nhìn lên trần nhà, không sao ngủ nổi. Có nên nói cho em biết không đây hả, Dương Tinh Vũ.

Một người bên này nôn nóng, lại không biết người đang ôm con gái bên kia còn xoắn xuýt hơn.

Phải nói là vô cùng kích động.

Dương Tinh Vũ cũng không khác Phong Tử An là bao nhiêu, cô cũng không tài nào chợp mắt được.

Một mình vẫn luôn chìm vào suy tư, nên không biết Phong Tử An vẫn thức.

Từ trong cách nói chuyện, hay giọng điệu của anh chiều nay, Dương Tinh Vũ có thể khẳng định hơn một nửa Phong Tử An chính là người đàn ông kia, khả năng để một người tự nguyện hiến tuỷ đó chính là không thể nào, trừ phi điều đó xuất phát từ tình phụ tử, là huyết mạch tình thâm.

Nói cách khác, Phong Tử An hẳn cũng đã biết Thiên Thiên là kết quả của bọn họ năm đó, và Dương Tinh Vũ cô chính là người cùng anh lần đầu tiên.



Chỉ là anh không dám thừa nhận, hoặc là chưa muốn thừa nhận. Có lẽ là vì cô hay là vì anh, nên Phong Tử An chưa thể mở miệng để xác định sự thật.

Chỉ cần anh nói đúng vậy, tôi là người năm đó đã qua đêm với em. Dương Tinh Vũ khẳng định sẽ vui mừng. Nhưng chờ mãi, anh vẫn chưa nói, cô buổi chiều nay khi nói chuyện với anh, cô nói hận người đó, muốn gϊếŧ người đó chính là nói thật. Nhưng chỉ là nhất thời mà thôi, lùi lại ngàn bước để nói, cô thật sự sẽ ích kỷ để con gái cô mãi không có ba sao?

Cô cũng muốn bản thân có chỗ dựa, muốn con gái mình có ba như bao đứa bé khác, hơn nữa cũng muốn nghiêm chỉnh đón một thử thách khác trong tình cảm xem sao.

Chỉ cần Phong Tử An thừa nhận, cô sẽ có quyết định.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Dương Tinh Vũ bất chợt trở mình, xoay người về hướng Phong Tử An đang nằm bên giường bên cạnh để nhìn anh, không nghĩ đến thế mà bắt gặp được ánh mắt, người đàn ông đẹp nghịch thiên kia đang mở to đôi mắt cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lại không hẹn mà cùng nói: “Em/ Anh chưa ngủ sao?”

Dường như rất sợ đối phương không trả lời, cả hai lại cùng lên tiếng, “Tôi có chuyện muốn nói vơi em/ anh.”

Không gian chợt an tĩnh lại, không khí lại càng trở nên có chút mất tự nhiên.

Cuối cùng vẫn là Phong Tử An lên tiếng: “Em nói trước đi.”

Dương Tinh Vũ chợt ngối dậy, bước xuống giường, đi đến góc tủ kéo cái ghế đến bên giường Phong Tử An, vừa kéo ghế, cô vừa hỏi: “Anh không ngủ được sao?”

“Tôi khó ngủ.” Phong Tử An ôn nhu đáp. Không còn dáng vẻ lãnh đạm như ngày thường.

“Vì áy náy, nên khó ngủ.” Dương Tinh Vũ một câu hỏi đoán trúng tim đen của Phong Tử An.

Anh hơi ngẩn người, “Em..có ý gì?”

Dương Tinh Vũ cười cười, nụ cười rất xinh đẹp. “Phong Tử An, đừng nói là anh không biết tôi có ý gì?”

Cô nói xong lại ngồi xuống đối diện với Phong Tử An đang nằm, anh liền muốn ngồi dậy, nhưng bị hai cánh tay nhỏ của cô đè lại, “Anh còn bị thương đó, năm yên đấy.”

Phong Tử An bất giác chỉ có thể nghe theo, đối với Dương Tinh Vũ anh thật sự không thể giương nanh múa vuốt ra được, ngoài cô ra, anh chưa bao giờ nhượng bộ ai, kể cả đó là ba mẹ anh.

“Em vì sao không ngủ?” Phong Tử An nhìn Dương Tinh Vũ hỏi.

“Chẳng phải anh có chuyện muốn nói sao? Dù sao cũng khó ngủ, vậy chúng ta nói chuyện đêm khuya đi.” Dương Tinh Vũ nói rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không có chút nào là đùa cợt thường ngày.



Dương Tinh Vũ lúc này, thành thục, trấn tĩnh lại chính chắn rất nhiều.

“Tôi..” Phong Tử An hơi do dự, anh thật sự rất khó mở lời. Cuối cùng nhìn vào đôi mắt của Dương Tinh Vũ, anh quyết định nói thật, thà nói ra, sau đó lại tìm cách khác ở bên cô, bù đắp cho cô.

Nếu cô chấp nhận anh, vậy chính là tốt nhất.

“Dương Tinh Vũ, tôi kể cho em nghe một chuyện, là chuyện của tôi. Em có muốn nghe không?” Phong Tử An nói.

Dương Tinh Vũ gật đầu, “Dù sao cũng không ngủ được. Tôi sẵn sàng nghe.”

Phong Tử An hít sâu một hơi, liền bắt đầu nói: “Chuyện này thật phải kể đến hơn bốn năm trước, lúc đó tôi còn chưa vào công ty của ba để làm việc. Khi đó chỉ mới hai lăm, chân ướt chân ráo muốn rời gia đình thử lập nghiệp, bươn chải bên ngoài một năm, thân phận của tôi được giấu kín bấy lâu liền bị lộ, tôi lúc đó ngựa non háo đá, thực sự rất cho mình là đúng.”

Phong Tử An nói rất chậm, giống như bản thân anh đang sống ngược trở lại bốn năm trước vậy, anh nuốt khan, lại nói: “Em biết không, năm đó ba tôi và ông Lâm, chính là ba của Lâm Lạc Nhi có chỗ quen biết, chính là ông Lâm trước kia có giúp ba tôi một lần, nên ba tôi mời ông ta đến nhà làm khách. Tôi và tiểu Quân biết cô ta. Tiểu Quân rất thân với Lâm Lạc Nhi, còn tôi thì không, bởi vì cách nhìn của cô ta đối với tôi trong mắt chỉ có sự ham muốn tiền tài, hơn nửa chính là vì tiền.”

Dương Tinh Vũ nghe đến đây, “Ồ” lên một tiếng, trong lòng liền nghĩ đến những chuyện mà Lâm Lạc Nhi từng kể cho cô nghe thời còn học đại học.

Đúng là hai người kể, nhưng sự thật lại khác nhau.

Phong Tử An vẫn tiếp tục kể: “Tôi thật sự rất ghét Lâm Lạc Nhi, mà ba mẹ tôi khi ấy, lại rất quý cô ta, nên tôi mới không thích ở nhà, liền ra bên ngoài sinh sống tự bản thân muốn lập nghiệp. Giám đốc họ Trạch, chính là người ba tôi phái đến để giám sát cũng như giúp đỡ tôi, nhưng chính ông lại giấu tôi về thân phận của lão giám đốc họ Trạch kia.”

Nói đến đây, đôi mắt Phong Tử An bất giác trở nên thâm trầm, đầy oán hận, “Không nghĩ đến lão già họ Trạch kia bị Lâm Lạc Nhi mua chuộc, muốn hãm hại tôi, tôi hôm đó đi cùng lão Trạch và hai người nữa, lão trạch nói chính là có người muốn hợp tác làm ăn, nên tôi mới đi cùng lão. Cuối cùng lại ra rơi vào bẫy của người ta.”

Nói đến đây, Dương Tinh Vũ gần như đã hiểu hết, cô là người có đầu óc rất nhạy bén, nếu thật sự phải nghiêm túc, đầu óc của cô chưa bao giờ là bù nhìn.

“Chính là năm đó anh bị bỏ thuốc bởi Lâm Lạc Nhi sắp đặt, nhưng cuối cùng cô ta không ngủ được với anh, mà lại bị Tần Uyên Quân biết được ngăn lại, sau đó anh được đưa đến phòng của một cô gái khác.”

Phong Tử An kinh ngạc nhìn cô, “Sao em biết?”

Anh cúi đầu, “Chính là như vậy, tôi lúc đó bị trúng xuân dược quá nặng, thần trí mơ hồ, cũng không biết người trước mắt là ai, tiểu Quân chính là muốn giúp tôi nhanh chóng, con bé liền tự ý làm, mang tôi vào một căn phòng khác, bên trong cũng có một cô gái khác.”

Sau đó…

Phong Tử An hồi tưởng lại lần đó, anh không dám nghĩ đến mình đã tra tấn, dày vò cô gái kia mạnh mẽ đến mức nào? Chỉ biết cho đến lúc kết thúc, anh thoả mãn, còn thấm mệt đến ngủ quên thật sâu, đến lúc tỉnh lại, đã phát hiện không còn ở căn phòng kia nữa…