Chương 2: Cô muốn bỏ nó đi

Ngày hôm sau.

Ánh bình minh qua một đêm lại chiếu rọi ấm áp. Dương Tinh Vũ từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút tái nhợt. Tối hôm qua, cô đã gọi điện cho dì Dương, muốn nói cho bà tất cả nhưng đến cuối cùng lại không sao nói ra được.

Dì Dương là người ở cô nhi viện chăm sóc Dương Tinh Vũ từ bé, đối với người phụ nữ này, cô luôn kính trọng và yêu quý. Thế nên chuyện gì cô cũng kể cho bà nghe, nhưng chuyện lần này thật sự cô không thể nào mở miệng, lúc gọi điện đến cho bà, cô chỉ khóc.

Ngồi thừ một lúc, Dương Tinh Vũ đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn khuôn mặt gầy nhỏ có chút tái nhợt của mình, cô vô thức đưa tay xuống sờ cái bụng nhỏ còn phẳng lỳ, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác khó diễn tả.

Hôm qua đi khám, bác sĩ nói đã có tim thai, còn đập rất khoẻ mạnh, chỉ là…

Cô thật sự làm được sao?

Thay đồ sạch khác, Dương Tinh Vũ rời khỏi phòng trọ. Cô phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Chỉ cần đứa bé không còn tồn tại vậy thì sẽ không có điều gì xảy ra nữa. Cô vẫn sẽ an ổn sống tốt, nghĩ vậy nên cô không thể giữ lại nó, nếu đã không thể lo được, tại sao phải giữ lại. Một chút ích kỷ nhỏ nhoi dần dần gia tăng khi trong tâm cô chỉ nghĩ về hướng tiêu cực.

Nếu đứa bé sinh ra, cô sẽ bị áp lực rất nhiều, không có kinh phí, đứa bé không có cha sẽ rất khổ, cô sẽ bị mọi người phỉ nhổ, xem thường, sẽ bị chỉ trích là hư đốn, không có phẩm hạnh. Càng hơn nữa là chính cô không muốn đứa bé sẽ lại là một cô nhi không có ba giống như cô.

Vậy nên cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ nó đi.

Rất nhanh chiếc taxi đưa Dương Tinh Vũ đã đậu trước một cánh cổng hơi lớn. Nhưng chỗ này không phải bệnh viện hôm qua cô đến. Nói trắng ra, đây chỉ là một phòng khám tư có quy mô hơi lớn chút xíu mà thôi.

Bước vào bên trong cánh cổng, đi thêm mười mấy bước, mùi thuốc khử trùng ngay lập tức tràn vào xoang mũi, bốn phía đều là cây tùng, khu khám bệnh này cũng khá lớn, chỉ là không rộng nhiều so với các bệnh viện mà thôi, khắp nơi nền tường sơn màu trắng, theo thời gian có chút cũ kỹ ẩm mốc, nhưng tương đối sạch sẽ, không đến nỗi nào. Dương Tinh Vũ khẽ nhíu mày, chỗ quái này thật sự có chút làm người ta ghê sợ.

Dù là phòng khám bệnh nhưng lại không có mấy người đến khám.

Bước vào cánh cửa, Dương Tinh Vũ nhìn thấy một nữ y tá đang bước về phía cô, cô này hình như có việc định ra ngoài.

“Cho tôi hỏi, khoa sản đi hướng nào?” Dương Tinh Vũ lịch sự hỏi thăm.



Bị chặn lại hỏi bất ngờ, y tá kia có chút lúng túng, sau lại nhìn kỹ Dương Tinh Vũ, cũng không nói nhiều chỉ đáp: “Cô đi thẳng sau đó rẽ trái là gặp được phòng của bác sĩ.”

“Cảm ơn.” Dương Tinh Vũ gật đầu đi tới. Y tá kia xoay người nhìn theo bóng dáng của Dương Tinh Vũ, trên miệng toát ra cái nụ cười khinh bỉ.

Đúng là gái hư, vào đến đây không phải phường ăn chơi cũng là cave. Loại con gái ăn chơi rồi đi phá thai này, cô ta thấy còn ít sao, thanh niên bây giờ thật là…

Dương Tinh Vũ lúc này cũng không biết được cái ý nghĩ của cô y tá kia, cô đi thẳng về phía trước sau đó rẽ trái, quả nhiên gặp được một phòng khám, bên trên đề cái bảng nhỏ, khoa sản.

Gõ cửa nhẹ hai cái, bên trong là giọng một bác sĩ nữ có vẻ như hơi lớn tuổi, Dương Tinh Vũ đẩy cửa vào, mùi thuốc khử trùng ở đây có phần nồng hơn. Nó làm cho cô khó chịu cảm giác muốn nôn đến nơi.

Bên trong phòng, vị nữ bác sĩ đang ngồi đánh máy một cái đơn thuốc gì đó, thấy Dương Tinh Vũ bước vào, bà ngừng động tác đánh máy, ngước lên nhìn cô gái trước mặt, nhàn nhạt hỏi: “Chào cô, cô muốn khám gì?”

“Bác sĩ, tôi…” Dương Tinh Vũ kéo cái ghế ngồi xuống, nhưng lại không nói được thêm gì ngoài ba chữ.

Nữ bác sĩ tháo cặp kính xuống lại nhìn Dương Tinh Vũ một lần, liền hỏi: “Cô đến bỏ thai?”

Hả? Dương Tinh Vũ giật mình, có chút sợ hãi nhìn vị bác sĩ trước mặt cô, bà ấy còn chưa khám cho cô tại sao biết cô có thai, lại còn biết cô có ý định phá thai?

Thấy vẻ lúng túng của Dương Tinh Vũ, nữ bác sĩ mỉm cười nhàn nhạt, liền nói: “Không có gì phải ngạc nhiên, sở dĩ tôi biết cô như vậy là vì không phải chỉ mỗi mình cô đến đây, phòng khám của tôi tiếp nhận nhiều người, nhưng không phải lúc nào cũng là bỏ thai.”

Khẽ thở dài một cái, nữ bác sĩ nói tiếp: “Giới trẻ bây giờ đúng thiếu trách nhiệm, chỉ biết hưởng lợi cái trước mắt, lại không nghĩ đến cái hậu quả sau này.”

Dương Tinh Vũ nhìn nữ bác sĩ, bà có đôi mắt rất sâu, nhìn vào liền có cảm giác sợ hãi.

“Vậy có thể làm nhanh cho tôi một chút không?” Dương Tinh Vũ vẫn quyết định sẽ bỏ đứa bé.

“Ồ.” Vị nữ bác sĩ khẽ nhướn mày một cái, quả nhiên là như vậy. Thật là trên đời cái gì cũng xảy ra được, kẻ muốn có thì mãi chẳng có, người không muốn có thì lại nghiễm nhiên có, lại còn muốn vứt bỏ?

“Cô gái, cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô có biết hậu quả sau khi bỏ thai là thế nào không?” Nữ bác sĩ không mặn không nhạt hỏi Dương Tinh Vũ.



Dương Tinh Vũ nghe bà hỏi, trong tâm lại sẹt qua một ý nghĩ, hậu quả gì? Chính là không phải lo lắng cái gì nữa cả.

“Haizz…” Vị bác sĩ thở dài, “Thật ra, nếu cô muốn, tôi sẽ để bên kia giải quyết cho cô, tôi ở đây chỉ khám và đưa ra lời khuyên mà thôi.”

Đoạn bà lại mở máy tính lên, dường như muốn cho Dương Tinh Vũ xem cái gì đó. Một lát màn hình máy tính chiếu lên một cái video, nhìn qua liền biết là cái gì.

Trong đoạn video là hình ảnh một thai nhi được lưu lại trong khi siêu âm, từng cử chỉ chuyển động nho nhỏ, còn có cả tiếng tịm đập bình bình…

Dương Tinh Vũ sửng sốt…

Tại sao vị bác sĩ lại cho cô coi cái này làm gì?

“Biết tại sao không?” Nữ bác sĩ nhìn Dương Tinh Vũ, “Đó là một sinh mạng, một sinh mạng khao khát được sống. Nó cũng giống như chúng ta, khao khát được sống, mong được sớm nhìn đến cái thế giới bên ngoài bụng mẹ. Chỉ khác một điều, nó chưa trưởng thành, nó không đủ phản kháng lại quyết định của một người lớn, không đủ sức mạnh để có thể cản được cái ý định của một bà mẹ muốn bỏ con của mình.”

Oành một tiếng. Giống như bị sét đánh, Dương Tinh Vũ cảm thấy như bị tê liệt, tâm cũng đau, rõ ràng chỉ là một đoạn video thôi, nhưng khi nghe được câu kia của bác sĩ, cô liền không khỏi toát mồ hôi lạnh, sợ hãi…

Đúng vậy, ai cũng có quyền được sống, huống chi chỉ là một cái sinh mạng bé nhỏ. Nhưng chỉ vì chút ích kỷ nông nỗi của một người trưởng thành, mà có bao nhiêu sinh mạng nhỏ bị đoạt mất. Mà trong đầy những người trưởng thành kia bao gồm cả cô.

Giả như ngày xưa mẹ cô cũng nghĩ ích kỷ như cô bây giờ thì cô sẽ còn sống sao? Sẽ còn ở đây để đối mặt với vấn đề này sao?

Sẽ không…

Dương Tinh Vũ cúi đầu, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, cô thật sự sẽ bỏ đi đứa bé trong bụng cô hiện tại sao?

Nữ bác sĩ đứng lên, cánh tay khẽ duỗi tới, xoa đầu cô gái, Dương Tĩnh Vũ giật mình, “bà…”

“Cô gái, đừng suy nghĩ tiêu cực đến vậy? Có đôi khi mọi chuyện không hẳn là tồi tệ, cô được làm mẹ đó là chuyện tốt, biết bao nhiêu người muốn còn không được, giữ đứa bé, cô sẽ là người mẹ đơn thân, bị ghét bỏ, bị nghị luận, nhưng sau này nhất định sẽ được bù đắp, nhưng nếu bỏ nó đi, cô sẽ mang tội, đó là gϊếŧ người, hậu quả đổi lại sẽ là sự giằn vặt đau đớn cả một đời người.” Nữ bác sĩ từ tốn nói.

Dương Tinh Vũ im lặng, cô không biết nên nói thế nào, từ sâu trong trái tim, một tia cảm xúc yếu ớt dần len lỏi ra ngoài, nó giống như tiếng gọi của sinh mệnh nhỏ kia, nó muốn nói với cô rằng, mẹ ơi đừng bỏ con, đừng rời xa con có được không? Con cần mẹ, mẹ đừng bỏ con!