Chương 11: Cô ta không chồng mà có con

Nhìn đồng hồ lần nữa vậy mà đã quá tám giờ tối. Nếu còn không lên lầu được, chẳng lẽ ngủ khách sạn.

Nhưng mà anh chưa bao giờ phải ngủ khách sạn cả, Phong Tử An là một người mang tính cách lạnh lùng, quyết đoán, nhưng đối với gia đình, anh rất yêu thương và quý trọng. Vì vậy anh không thường xuyên ở bên ngoài.

Mà hôm nay, lại có lẽ vì mẹ con cô gái này nên anh ngủ ở ngoài sao?

Phong Tử An một lần nữa cúi xuống nhìn cục sữa nhỏ ở dưới đang nhẹ túm ống quần của anh, không đành lòng lại để cô bé đi vòng lại, con bé còn quá nhỏ, nhìn xem hai chân ngắn ngủn của nó phỏng chừng muốn sưng lên rồi.

Mặc kệ vậy, cứ lên tầng trên cùng trước. Nghĩ vậy, anh liền bấm nút thang máy tầng 15. Là tầng cao nhất ở Cố Viên.

Bước vào thang máy, anh nhẹ giọng gọi: “Bé con, theo chú.”

Thiên Thiên cũng ngoan ngoãn đi vào theo. Cô bé vậy mà không có chút sợ hãi đối với Phong Tử An. Mẹ bé thường dặn, nếu gặp người lạ thì không được nghe lời họ, cũng không được đi theo. Nhưng mà bé lúc này không thể không theo, vì cái chú này đang ôm mẹ bé nha.

Hơn nữa, nhìn vào khuôn mặt cao ngất kia, cô bé lại không có sợ hãi hay bài xích, ngược lại rất muốn gần gũi người này. Bé không biết ba bé là ai, bé không biết gọi tiếng ba, nhưng mà nếu chú này ở với mẹ và bé thì tốt quá.

Thiên Thiên cúi đầu, ngoan ngoãn đứng một bên cạnh Phong Tử An.

Ting!

Thang máy lại một lần nữa mở ra. Phong Tử An vừa bước ra bên ngoài, cô bé Thiên Thiên cũng chân ngắn chạy theo ra khỏi thang máy, vừa lúc này liền có một nhóm cả nam lẫn nữ khoảng năm sáu người. Nhìn qua cách ăn mặc rõ ràng là chuẩn bị đi chơi, hay đi bar gì đó, mà cả đám có vẻ chạc tuổi cô gái anh đang ôm trong tay này.



Phong Tử An hai mắt nhìn đám thanh niên mà đám thanh niên này cũng đồng thời nhìn về phía anh sau đó còn nhìn xuống cô nhóc Thiên Thiên.

Mặt đối mặt, mắt nhìn cả đám mắt, cuối cùng Phong Tử An liền quay đi không màng đến đám người. Mà cái đám người kia bị anh phớt lờ liền cứ như bị nam châm hít lại, đứng nguyên tại chỗ mà nhìn vào anh.

Một thân âu phục xa hoa của anh, tay đeo đồng hồ hiệu bản giới hạn, người đàn ông này trong mắt bọn họ chính là đại gia. Không chỉ vậy còn là đại gia rất rất rất đẹp trai đối với mấy cô gái kia nha.

Có một số người khiến Phong Tử An cực kỳ chán ghét đó chính là loại người hám của. Chỉ cần nhìn thấy người khác ăn diện hàng hiệu hơn mình liền cứ vậy trực tiếp nổ ra cái ánh mắt thèm muốn.

Phong Tử An ôm sốc Dương Tinh Vũ lại một lần nữa, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô ửng đỏ vì sốt áp chặt vào vai rộng của anh, vậy nên đám người không thấy mặt của cô.

Nhưng còn Thiên Thiên, bé con vì sở hữu khuôn mặt quá khả ái, đôi mắt đen to tròn lóng lánh, mặc dù dưới ánh đèn hơi mờ, nhưng cũng không làm át đi nét đẹp dễ thương như thiên thần của cô bé. Vậy nên chỉ nhìn thoáng, mọi người ở đây liền biết nó là con nhà ai.

Ở Cố Viên này, có ai không biết nó không có bố, một mình mẹ nó nuôi nó kia chứ? Mà mẹ nó chính là Dương Tinh Vũ, một cô gái từ nơi khác đến đây từ bốn năm trước. Lúc vừa đến thấy cô gái đã có thai rồi, bọn họ cũng không quan tâm lắm, có người từng đánh bạo hỏi Dương Tinh Vũ rằng chồng cô đâu, nhưng cô chỉ nói chồng cô đi làm xa. Sau đó lại sau đó nữa, bọn họ cũng chưa từng thấy người đàn ông nào lai vãng tới đây, vậy nên bọn họ không tin là cô có chồng.

Có chồng quỷ gì chứ, có thằng chồng nào mà lại để vợ một mình nuôi con, bốn năm cũng không về thăm một lần.

Sau đó, họ mới biết Dương Tinh Vũ không có chồng nào hết, mà bọn họ cũng không dám ở trước mặt cô xì xào, cô rất tài giỏi, làm việc rất chăm chỉ, đặc biết rất yêu thích trẻ con, cô được mấy bà dì và thím ở Cố Viên này đặc biệt yêu quý. Càng hơn là bọn nhỏ đây cũng rất mến cô.

Nhưng đối với đám thanh niên bằng tuổi ở đây, Dương Tinh Vũ chưa một lần nói chuyện. Đơn giản là vì cô không thích giao tiếp với những kẻ chỉ đánh giá người khác, lôi chuyện của người khác ra để bàn tán. Khôn ăn, khéo nói, nhưng lười làm, dù là nam hay là nữ, cô cũng tuyệt không kết giao. Mà những người lúc này chính là một trong số những kẻ cô không ưa nhất. Đám thanh niên ở đây đánh giá Dương Tinh Vũ chính là hai từ, “chảnh choẹ.”



Ba người hai lớn một nhỏ đi lướt qua đám người, bỗng nhiên một giọng nữ có chút đanh đá lên tiếng nói với cậu bạn bên cạnh.

“Này, anh chàng kia là ai vậy, người mới ở đây hả?”

“Chắc vậy.” Cậu thanh niên kia gật đầu, xong hắn nhìn qua thấy Thiên Thiên, ngay lập tức liền nhận ra cô bé. Hắn liền chỉ vào cô bé rồi la lên với đám bạn hắn, “Ấy, nó chẳng phải là con gái của con nhỏ Dương Tinh Vũ sao? Cái con chảnh choẹ kia đi đâu, lại để cho ai đưa con của cô ta về kìa.”

Chỉ nghe được mỗi câu “cái con chảnh choẹ kia” kia thôi, bước chân Phong Tử An liền ngừng lại. Anh quay đầu lại nhìn vào người thanh niên vừa phát ngôn ra cái câu kia, đúng là xấu hổ thay cho đàn ông. Dù gì cũng là đàn ông, tại sao mở miệng ra liền chanh chua hơn cả đàn bà.

Tên thanh niên này là thái giám đầu thai chuyển kiếp à?

Nghĩ vậy, nhưng Phong Tử An không có nói gì, anh chỉ nhìn xong lại chuẩn bị bước tiếp, anh không thích đôi co hay quan tâm gì mấy cái vớ vẩn, với lại có vẻ như cô gái anh đang ôm sốt cao rồi, nóng thật lợi hại. Hơi thở nóng của cô cứ phả vào cổ anh làm anh khó chịu vô cùng.

Phải giúp cô ấy trước.

Nhưng là anh còn chưa kịp đi, đã lại nghe được câu kế tiếp, nhưng không phải là của tên thanh niên kia, mà là của một cô gái khác.

“Nè, anh đẹp trai ơi, đừng có bị cô ả này lừa nha, cô ta ở Cố Viên này, quyến rũ bao đàn ông, đi làm là một người rước, về nhà lại là một người đưa, vậy mà lại là kẻ không chồng mà có con đấy, anh coi chừng bị lừa tình à nha.”

Nói xong câu kia, cô gái cười mỉa đến ha hả, thống khoái vô cùng, cô ta chính là Khương Nhĩ, rất yêu thích con trai của bà chủ chung cư Cố Viên này. Nhưng mà con trai bà chủ lại cứ suốt ngày muốn bám lấy Dương Tinh Vũ, nên Khương Nhĩ rất ghét cô.

Vừa hay hôm nay thấy Dương Tinh Vũ như vậy mà lại câu được một đại gia có tiền, Khương Nhĩ ngu gì mà không đâm thọc cho tên đại gia này ghét bỏ mà cho Dương Tinh Vũ một bài học đau khổ đi, như thế mới thoả lòng cô ta chứ…