Chương 38: Muốn nhận lại con

Buổi tối tại Hứa gia

Hai lớn một trẻ đang ngồi ăn trái cây uống trà xem tivi. Hứa Nam Sơn ngừng ăn nhìn Liễu Tuyết Lệ nói

"Tôi sẽ nhận lại Trạch Dương"

"Không được"

Liễu Tuyết Lệ liền lên tiến phản đối ngay vì bà biết nếu ông nhận lại Kiều Trạch Dương tài sản của Hứa gia một nửa chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta. Vậy thì công sức bà ta làm bao nhiêu năm qua trở nên cốc cốc hết rồi.

"Tôi đã quyết định rồi"

Liễu Tuyết Lệ tức giận đứng dậy nhìn ông

"Hứa Nam Sơn ông nên nhớ tại sao ông được như bây giờ đừng nghĩ ông làm chủ Hứa thị là giỏi nếu năm đó không có gia đình tôi gia đình ông đã sụi bại lâu rồi"

Hứa Nam Sơn cũng không chịu lời đứng bật dậy quát vào mặt bà

"Bà đừng có mà quá đáng"

"Tôi quá đáng hay ông quá đáng"

Hứa Tư Vũ chứng kiến cảnh này mà không thể chịu được. Anh không ghét Kiều Trạch Dương, anh luôn coi anh ấy là anh trai của mình nhưng mẹ anh lại không thích anh ấy. Ba anh vẫn luôn muốn nhận lại Kiều Trạch Dương nhưng khi đó bên nhà của Liễu Tuyết Lệ uy thế cao nên ông đành tạm gác lại. Có điều Hứa Tư Vũ anh không hiểu đó là tại sao mẹ lại ghét anh Dương như vậy.

"Mẹ ba muốn nhận lại anh thì sao, dù sao anh cũng là con của ba mà"

Không biết nó có phải con mình không mà sao nó luôn chống đối lại mình Liễu Tuyết Lệ thầm hỏi bản thân.

"Mẹ không đồng ý"

"Ông nên biết mọi chuyện năm xưa là do ông mà ra. Ông đừng tưởng chuyện ông đưa tiền cho cô ta tôi không biết"

Hứa Nam Sơn trột dạ không dám nhìn vào mắt bà, thật không ngờ chuyện ông chu cấp tiền cho mẹ con Trạch Dương bà ấy lại biết

"Ông bỏ cái suy nghĩ nhận lại nó đi nếu không đừng có trách tôi"

Liễu Tuyết Lệ kiềm chế lại cơn nóng giận của mình nhắc nhở Hứa Nam Sơn.

Hứa Nam Sơn không thể nói được gì nữa ông đành bỏ lên thư phòng không muốn ở lại đôi co với bà. Hứa Tư Vũ cũng phiền lòng lái xe ra khỏi nhà.

Anh lái xe đến quán bar tìm rượu để giải sầu.

...



Kiều Quân Dao vừa kết thúc buổi quay phim, vì cô đi cửa sau ra ngoài nên các fan và phóng viên đều sẽ không thấy cô. Bộ dạng mệt mỏi này cô không muốn bị chụp được nên phải đi cửa sau ra.

Ra đến ngoài cô đứng đợi xe riêng đến thì một chiếc xe Lexus đó ngay trước mặt cô người bên trong hạ kính xe xuống là Hạ Tiêu Triết

"Chị lên xe"

"Không cần xe tôi sắp đến rồi"

Hạ Tiêu Triết mất kiên nhẫn "Chị không lên em sẽ xuống bế chị lên đó"

"Em dám"

"Chị thách em?"

Sợ cậu làm thật Kiều Quân Dao đành miễn cưỡng lên xe. Khi cô đã ngồi vào xe Hạ Tiêu Triết trườn sang theo phản xạ Kiều Quân Dao ngửa ra sau một chút

"Em định làm gì?"

"Thắt dây an toàn cho chị"

Nói rồi anh kéo dây an toàn thắt cho cô, rồi thắt luôn dây an toàn cho mình. Hạ Tiêu Triết nhấn ga, xe anh bắt đầu lăn dài trên con đường vắng

Kiều Quân Dao sợ trợ lý lo lắng bèn gửi vài dòng tin nhắn bảo trợ lý là cô về rồi. Nhắn xong cô cất điện thoại vào tui, bây giờ mới nhìn sang Hạ Tiêu Triết hỏi

"Em làm gì ở đây giờ này?"

"Em có việc đi ngang qua thôi"

Cô không đáp lại quay ra mở nhạc của xe. Thấy khuôn mặt mệt mỏi của Kiều Quân Dao mà anh đau lòng

"Chị ăn gì chưa em chở chị đi ăn nhé"

"Không cần tý ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhanh là được rồi"

Rồi không ai nói với ai bầu không khí lại trở nên yên lặng lạ thường chỉ nghe được tiếng động cơ và tiếng gió bên ngoài. Bây giờ cô rất buồn ngủ không mở nổi mắt nữa mặc kệ mọi thứ cô tự ra sau nhắm nghiền mắt lại rất nhanh anh đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.

Lái xe đến gần cửa hàng tiện lợi anh dừng lại quay sang nhìn cô gái đang say giấc kia. Anh sờ sờ ra xuống gần chân ghế hạ ghế ngửa ra sau để cô nằm thoải mái hơn. Rồi lấy áo khoác của anh đắp lên cho cô. Anh ngồi ngắm cô không rời mắt trông cô rất mệt mỏi như là thiếu ngủ, nhìn cô anh xót vô cùng.

Không biết chắc khoảng nửa tiếng sau giật mình tỉnh lại nhìn đến người mình đang đắp là chiếc áo của anh nhưng nhìn bên ghế lái thì không thấy anh đâu. Cô nhìn lên phía đầu xe thấy anh đang đứng đó hút thuốc cô khẽ cau mày cô gõ vào cửa kính để gọi anh. Nghe thấy tiếng động anh quay lại thấy cô đã tỉnh liền đi vào xe

"Chị tỉnh rồi sao? Em vào mua cho chị ít đồ nhé"



Cô gật đầu "Ừm" một tiếng, nhận được câu trả lời của cô anh liền cầm túi của mình đi vào cửa hàng tiện lợi.

Một lúc sau anh đi ra với một hộp cơm với một bịch gì đó. Vào xe anh để túi sang một bên rồi mở hộp cơm chỗ đưa cho cô. Cô nhận lấy hộp cơm nhưng chưa ăn

"Em không ăn sao?"

"Em không đói chị ăn đi"

Cô cũng không nói tiếp tập trung ăn hộp cơm của mình.

...

Cô ăn xong anh đưa vào tay cô hộp sữa ý bảo cô uống. Còn anh thì dọn hộp cơm để gọn một bên âm trầm nhìn cô bị nhìn chằm chằm cô hơi ngượng hỏi Hạ Tiêu Triết

"Nhìn gì giữ vậy"

"Chỉ là thích ngắm chị thôi"

"Hạ Tiêu Triết"

"Vâng"

"Đừng hút thuốc không tốt cho sức đâu"

Cô là đang quan tâm anh sao thiệt trong lòng anh đang rất vui dù chỉ một chút quan tâm của cô đã làm anh sung sướиɠ rồi. Anh cố ý chêu chọc Kiều Quân Dao

"Chị lo cho em sao?"

"Không có"

"Còn tưởng chị quan tâm em"

Hạ Tiêu Triết bày bộ mặt thất vọng buôn bã ra nhưng trong lòng biết thừa là cô lo lắng cho mình rồi

"Nghe chưa không được hút thuốc nữa"

"Được được em không hút nữa"

Nói chuyện vài câu rồi anh chở cô về khu chung cư cô ở, anh muốn chở cô vào nhưng cô không cho vì sợ lộ ai thấy thì không hay.

Đợi khi cô khuất dần vào căn chung cao tầng kia thì Hạ Tiêu Triết mới chịu lái xe đi.

_______Hết chương 39_______