Chương 96: Màn Thầu Bị Bắt Cóc

Mang theo tập tài liệu mật trên tay, Y Nguyệt một mình đi tới địa chỉ mà người trong điện thoại nói. Giữa nơi đất trống rộng lớn như vậy, chỉ vỏn vẹn có một nhà máy.

Cánh cửa sắt kiên cố được mở ra, đây có vẻ là một nhà máy bỏ hoang, xung quanh bao trùm bởi một màu xám ảm đạm và sự im lặng đến run sợ.

Tiếng vỗ tay phát ra từ phía sau làm Y Nguyệt giật thót tim, theo bản năng mà quay đầu lại. Đôi đồng tử của cô dãn ra, trước mặt là Màn Thầu đang bị nhốt trong một chiếc hộp trong suốt khổng lồ.

“Mẹ! Sao mình mẹ đến vậy? Chú Chí Vũ đâu, bất ngờ của Màn Thầu đâu?”

“Màn Thầu… đừng sợ.”

Con bé có vẻ rất thoải mái khi ở trong đó, gương mặt không một chút gọi là sợ hãi. Người đàn ông ngồi bên cạnh chiếc hộp, thân thế được che kín bởi tấm màn mỏng, chỉ thấy được bóng dáng to béo.

Y Nguyệt giơ tập tài liệu lên, nói lớn.

“Đồ tôi đã mang đến, mau thả con bé ra.”

Làn khói in trên tấm vải khẽ khàng bay lượn như muốn trêu tức sự lo lắng của Y Nguyệt lúc này. Diêm Uất bật cười.

“Xem cái bộ dạng lo lắng của cô kìa!”

“Yên tâm đi, con bé tốt lắm. Đưa tài liệu đó trước, sau đó tôi sẽ thả người.”

“Thả con bé ra trước, tôi sẽ đưa tài liệu.”

“Hahaha! Bây giờ con gái của cô là con tin, cô có can đảm gì mà dám ra lệnh cho tôi? Yên tâm đi, tôi là người giữ chữ tín, sẽ không để cho cô bị thiệt.”

Đằng sau ông ta lộ ra một bóng người. Hắn có vẻ sợ bị nhận ra, vì vậy cả khuôn mặt đều bịt kín mít, đi tới chỗ của Y Nguyệt.

Vì con gái của mình, cô hơi một chút do dự, đặt tài liệu vào trong tay của tên bịt mặt kia. Hắn mang lên đưa cho lão già ấy, ông ta cử chỉ không nhanh không chậm, giở tập tài liệu ra xem xét. Y Nguyệt không khỏi bồn chồn, chờ không nổi liền thúc giục.

“Tôi còn có thể lấy tính mạng con gái của mình ra lừa sao? Mau thả nó ra.”

Màn Thầu vẫn ngồi im đó nhìn, vì trong chiếc hộp kính ấy cách âm, vì vậy nó không thể nghe thấy bất cứ thứ gì. Không gian trong đây cũng may khá lớn, hô hấp của một đứa trẻ có thể chịu được trong một khoảng thời gian dài, vì vậy Màn Thầu mới không có chút tổn thương nào.

Đóng tập tài liệu lại, Diêm Uất gật đầu một cái, sau đó ông ta đứng dậy.

“Tôi sẽ đưa con gái cô an toàn ra ngoài.”

Y Nguyệt vẫn chưa hiểu gì, chỉ thấy họ bế Màn Thầu ra, nói nhỏ vào tai nó điều gì đó, sau đó đưa nó ra bằng cửa sau.

“Màn Thầu… các người tính đưa con bé đi đâu?”

“Mẹ ơi, Màn Thầu đợi mẹ ở ngoài.”

Y Nguyệt sững người, nghe thấy câu nói ấy, cô liền chạy theo, nhưng cánh cửa ở căn nhà nhỏ ấy đóng lại, cô chỉ đành chạy vòng ra phía cửa mình vừa tới.

Nơi này thật rộng, Y Nguyệt còn phải quan sát địa hình, sau đó mới tìm được lối ra. Bên kia, sau khi Màn Thầu được đưa ra bãi đất trống, đám người áo đen kia cũng lủi đi mất cùng Diêm Uất, để một mình cô bé ở đó.

Màn Thầu vô thức đi về phía trước, cũng may người của Lưu Chí Vũ luôn túc trực ở ngoài, vừa thấy con bé cả ba người liền chạy ra, ôm chặt lấy nó.

“Chú Chí Vũ!”

“Màn Thầu! Tốt quá rồi, Y Nguyệt đâu?”

Con bé nhìn về phía trước cổng, Y Nguyệt kịp thời chạy gần tới, cách một cánh cổng liền có thể ra ngoài. Thấy Màn Thầu an toàn nằm trong tay của Chí Vũ, cô thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở một nụ cười.

Bước chân của cô vừa mới nhích được một chút, cánh cửa thép kia liền lập tức đóng lại rất nhanh làm Y Nguyệt không sao định hình nổi.

Cô chạy đến vội vàng đập cửa, nhưng ở đây tứ phía đều bị bao bọc bởi bức tường bằng thép kiên cố, bởi vậy có cố gắng thế nào cũng không mở được.

“Chí Vũ, Chí Vũ, anh có nghe em nói không?” - Vừa đập cửa, Y Nguyệt vừa gọi lớn.

“Đừng lo, em ở yên trong đó, anh sẽ giúp em phá cánh cửa này.”

Đặt Màn Thầu xuống, Lưu Chí Vũ dùng thân mình để đập vào cánh cửa, nhưng nó một chút chuyển động cũng không có. Cứ như vậy không phải là cách, Y Nguyệt tự mình men theo những bức tường thép để tìm lối ra.

Đi mãi vẫn không thấy đường ra, kết quả cô lại đứng trước trụ sở chính của nhà máy. Nó thực sự rất to, nhìn qua ô cửa sổ trong suốt, thứ chưa bên trong cái trụ dài khổng lồ kia hình như là một chất lỏng gì đó.

Từ bên trong, một nữ nhân bước ra, nhìn kĩ hơn thì đó là Doãn Phỉ. Y Nguyệt nhíu mày, cô đoán quả không sai, chuyện này vẫn là Doãn Phỉ nhúng tay vào.

“Nguyệt tổng, cô bất ngờ chứ?”

“Điềm Khả Khả.”

Doãn Phỉ có chút giật mình, nhưng ngay sau đó lại vẽ lên môt một nụ cười kiều mị, dường như cô ta chẳng thèm quan tâm tới chuyện này.

“Đúng, tôi chính là Khả Khả.”

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Hahaha! Tại sao? Cô nên hỏi chính mình mới đúng! Sáu năm trước, cái trò ấy tất cả là do cô bày ra! Cô cướp đi Duật Hoành, thậm chí còn khiến tôi trở thành một kẻ điên, cả đời luôn bị người đời khinh mạt, cô nói đi tại sao?”

Y Nguyệt lắc đầu không hiểu, vốn là tội của cô ta, từ khi nào Y Nguyệt trở thành người có lỗi?

“Chuyện sáu năm trước là do cô đáng bị vậy, bây giờ hà cớ gì phải cố chấp như vậy?”

“Vì tôi muốn gϊếŧ cô, tôi muốn cô mất đi tất cả, tôi đã vô cùng vui mừng khi biết Duật Hoành đau khổ vì cô nhảy lầu, nhưng kết quả, cô vẫn đứng ở đây! Vì thế cô nhất định phải chết, bắt buộc phải chết!” - Khả Khả nói lớn, tiếng nói của cô như tiếng gào, tiếng thét, nói ra tất cả những gì mình đã kìm nén trong lòng.

“Khả Khả…”

Lời nói chưa kịp dứt, Doãn Phỉ lấy từ sau túi ra chiếc súng, chĩa thẳng vào mặt Y Nguyệt.

“Hôm nay, một là cô chết, một là cả hai cùng chết! Cô chắc chắn không sống nổi trên cõi đời này nữa…”

“Khả Khả cô điên rồi!” - Y Nguyệt lùi lại về phía sau bởi sự điên cuồng của Doãn Phỉ.

Trong lúc đó, xe của Duật Hoành cũng tới nơi, cùng với đó là hàng chục người cảnh sát. Anh nghe được thông tin này từ Kì Sơn Mộc, nhưng có lẽ đến lúc này cũng đã muộn. Nhìn Lưu Chí Vũ đang cố gắng phá cửa, Cố Duật Hoành hiểu ngay được dù cố gắng cũng vô ích, bởi cánh cửa vẫn không động đậy.

“Y Nguyệt thế nào rồi?”

Lưu Chí Vũ quay ra, tình huống cấp bách, anh không còn thời gian mà hỏi lý do Duật Hoành ở đây, chỉ có thể nói cho anh tình hình của Y Nguyệt.

Cố Duật Hoành không quan tâm đến chuyện này, anh chạy vội đi nơi khác, tìm xem còn cách nào có thể vào bên trong. Ngoài việc bức tường thép cao ngất ngưởng, bên trên còn gắn những dây điện thép, một con chim đậu phải cũng bị cháy cho đen người.

Đi thêm một đoạn, Cố Duật Hoành dừng lại trước một cái cây, không biết là cây gì, nhưng nó mọc sát với bức tường, từ đây trèo lên có lẽ sẽ nhảy được vào trong.

Khó khăn lắm Duật Hoành mới trụ được ở cành cây gần nhất, việc cần làm bây giờ là nhảy vào trong, nhưng đống dây thép điện đó không phải tầm thường, chỉ cần không cẩn thận sẽ nguy hiểm ngay.

Cố Duật Hoành lấy đà, nhảy vọt xuống, tà áo của anh vướng phải dây thép điện làm nó cháy rực lên. Vội vàng cởϊ áσ ra, anh ném nó đi. Cú nhảy vừa rồi còn suýt khiến anh gãy cả chân!



“Khả Khả, cô điên rồi!”

“Đúng! Tôi điên, bởi vì tôi điên mới không gϊếŧ cô ngay từ đầu. Bây giờ cô đừng hòng rời khỏi đây.”

Nòng súng chĩa thẳng vào mặt, kịp thờ lúc ấy Cố Duật Hoành chạy tới, anh vội đứng chắn trước Y Nguyệt, trấn tĩnh Doãn Phỉ.

“Dừng lại đi, đừng làm loạn nữa.”

Doãn Phỉ mềm tay, hạ súng xuống, vô vô thức rơi nước mắt, sau đó là trách cứ anh.

“Cố Duật Hoành là anh lại là anh! Tại sao anh luôn bảo vệ cô ta? Rõ ràng cô ta đã hận anh!”

Cố Duật Hoành chau mày, hiểu rõ Y Nguyệt như vậy chắc chắn chỉ có thể là Khả Khả.

“Khả Khả? Nghe lời tôi, bỏ súng xuống! Mọi chuyện đều có cách giải quyết.”

Doãn Phỉ có chút mủi lòng, trước sự trấn tĩnh của anh, nòng súng trên tay cô đã dần hạ xuống, như ý trí chết chóc trong đầu của cô không cho phép, chưa đầy một giây cô ta đã nâng nòng súng lên.

“Đừng hòng trốn thoát khỏi đây! Cố Duật Hoành anh là thằng ngốc!”

Tay cô ta run run, nắm không chắc súng, run run nhắm vào Y Nguyệt. Lúc này, Duật Hoành cũng từ từ đưa tay ra phía sau, chuẩn bị rút khẩu súng đã chuẩn bị trước.

“Đi chết hết đi!”

Doãn Phỉ nhắm mắt bóp cò, cùng lúc Duật Hoành cũng nhắm vào cô. Hai viên đạn lướt qua nhau, Doãn Phỉ bị bắn trúng vào ngực, còn Duật Hoành lại bị thương ở bả vai.

“Duật Hoành!..”

Cả hai người đều rạp xuống, Doãn Phỉ nằm bò trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, đôi mắt không ngừng nhìn về phía của Duật Hoành. Đây là lần thứ hai… anh vì Y Nguyệt mà bắn cô… cũng là lần thứ hai, anh khiến cô chết trong tim.

Mọi ký ức tốt đẹp khi hai người còn ở bên nhau dần vỡ vụn, mọi thứ đều đổ nát kể từ giây phút cô ngã xuống.

Doãn Phỉ đau đớn đến tột cùng, trái tim cô thắt lại, nhói lên từng hồi… dòng máu tanh nồng từ từ lan ra khắp cơ thể… hòa với làn gió lạnh của mùa đông…

Cố Duật Hoành chỉ khụy xuống, anh vẫn có thể kiên trì được… Y Nguyệt vừa lo lại vừa sợ, máu từ bả vai chảy ra quá nhiều khiến cô đau sót.

“Khả Khả, từ bỏ đi.”

Cố Duật Hoành gắng gượng nói, Doãn Phỉ không can tâm, cô ta lấy trong người ra một chiếc điều khiển, nụ cười đầy màu máu lóe lên, cô chính là không để cho ai sống sót rời khỏi đây.

“Cố Duật Hoành… là anh đã phụ tôi… các người… các người đều sẽ phải cùng tôi bồi táng!”

Y Nguyệt vội kéo Duật Hoành ra xa, đúng lúc ấy, Doãn Phỉ ấn vào công tắc, cả trụ sở đều nổ tung làm cho cả ba người bị văng ra xa. Cùng lúc đó, tấm kính hình như không chịu nổi áp lực của bom, chúng lần lượt nứt ra, thứ chất lỏng màu trắng tuôn xuống.

Chúng chầm chậm chảy xuống, tới đâu, tất cả vật cản đường đều bị nó tiêu hủy bằng sạch. Chất lỏng ấy từ từ tiến tới chỗ của Doãn Phỉ, cô ta dừng tất cả sức lực cuối cùng, bò trên mặt đất, nhưng phía chân của cô đã bị chất lỏng ấy chiếm đóng. Nó đau rát tới mức kinh khủng, như muốn trút da trút thịt…

“Aaaa…aaa!!!..”

Tiếng hét tuyệt vọng vang vọng cả một vùng trời làm cho chim chóc mọi nơi bay tán loạn. Thân thể của Doãn Phỉ dần bị ăn mòn bởi chất lỏng kia, đôi mắt đυ.c ngầy của cô dần mất đi ý thức, đến cánh tay cuối cùng cũng bị phân hủy thành một đống bầy nhầy màu đỏ chót, trông ghê tởm vô cùng.

Y Nguyệt sợ hãi tới rơi nước mắt, bây giờ bốn phía quanh đây đều bị thứ chất lỏng ấy vây quanh, chỉ cần chúng lan ra hết nơi này, kết cục của cả hai người đều giống như Doãn Phỉ, chết không toàn thây.

Y Nguyệt cố nén nhịn cơn sợ hãi, vội vã kéo Duật Hoành đi tìm chỗ thoát. Nhưng xung quanh đây đều bị vây kín, căn bản không có lối thoát. Thứ chất lỏng kia vẫn cứ dần dần lan ra, nó như một con quái vật khổng lồ, mọi thứ nó đi qua đều bị tiểu hủy sạch sẽ.

“Làm sao đây… chúng lan tới đây tất cả chúng ta đều sẽ chết!”

Cố Duật Hoành tay vẫn ôm lấy bả vai rỉ máu. Anh dừng lại trước một bức tường, cố gắng dùng bên vai còn lại huých mạnh vào chúng, mong có thể tạo một lối ra.

Nhưng đây là cách ngu ngốc nhất anh có thể làm, bởi Chí Vũ đã thử và không có tác dụng. Dù vậy, anh vẫn cố gắng, nén nhịn cơn đau mà huých thật mạnh.

Y Nguyệt bất lực ôm lấy mặt, ngăn cản Duật Hoành.

“Đừng đập nữa, không có tác dụng đâu, anh còn đang bị thương.”

Cố Duật Hoành mất sức ngồi sụp xuống, môi anh đã tái nhợt, hai bả vai đều đau điếng. Y Nguyệt cũng đã từng thử, nhưng sức của cô còn không đủ tạo tiếng kêu, nói gì là tại được lối ra.

Mắt thấy chất lỏng màu trắng sắp tràn tới, cô cô gắng kéo Duật Hoành dậy, đưa anh tới một nơi khác. Hai người bất lực ngồi xuống một lần nữa, cầu mong sẽ có kỳ tích xuất hiện.

Bên ngoài kia, cảnh sát đã cố gắng dùng súng bắn vào bức tường, kết quả cũng chỉ khiến nó có vài vết xước, còn lại đều không làm được gì bởi bức tường quá cao và nguy hiểm.

Bây giờ ở trong kia, mọi nơi đều đã tràn lan một màu trắng. Nó là loại hóa học ăn mòn, vừa tiêu hủy lại vừa rực lên ánh lửa, quả thật bây giờ, hai người chỉ biết nằm đó, nhìn ánh lửa phập phùng chờ chết, hai người chỉ cách nó đúng hơn một mét.