Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Lãnh Khốc, Tha Cho Em!

Chương 83: Ký Ức Đã Mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Duật Hoành lên xe chạy thẳng tới bệnh viện. Anh biết lúc này Dạ Thương Lam cũng rời khỏi đây, cho nên anh đã cho người bắt Diên Hựu lại. Hắn ta đang trên đường tới gặp em trai mình, bất ngờ lại bị người của Duật Hoành mai phục. Kết quả, Diên Hựu bị bắt nhốt vào chính căn phòng của mình trong bệnh viện.

Cách cửa bên ngoài bật mở, một mũi giày bóng loáng bước vào, Diên Hựu hắn ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, vô thức nuốt nước bọt. Cố Duật Hoành với bộ vest đen cùng khí chất ngời ngời của mình suýt thì dọa cho Diên Hựu tới ngất.

Mười mấy năm trôi qua, hắn đương nhiên không nhớ được cậu bé ngây thơ hồi nhỏ sẽ trông như nào, nhưng hình ảnh của Duật Hoành có mặt ở khắp Thành Đô, không tìm hiểu cũng tự khắc biết.

Ngồi xuống ghế, Cố Duật Hoành gương mặt băng lãnh nhìn Diên Hựu, hắn ta cố ý giải vờ như không quen biết, nhưng cơ thể lại run như cầy sấy. Khẽ nhếch nhẹ môi mỏng, Duật Hoành mở lời, giọng nói như chứa cả luồng sát khí.

“Tại sao lại xóa ký ức của tôi?”

Diên Hựu ngồi im không dám cử động, khẩu miệng chỉ lắp bắp được vài chữ “không hiểu”. Cố Duật Hoành ghét nhất là sự chần chừ thiếu quyết đoán, ánh mắt của anh ngày càng lạnh hơn, khiến cho cả căn phòng như xuống tới mức âm độ.

“Tôi… tôi quả thực không biết anh đang nói gì…”

Cố Duật Hoành vắt chân chéo, ánh mắt kinh người kia vẫn đặt vào người Diên Hựu.

“Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi.”

Nói rồi, Cố Duật Hoành ném vào mặt hắn tờ giấy thông tin cá nhân. Diên Hựu biết rằng mình chối sẽ không nổi, liền vội vàng không màng danh dự mà quỳ xuống đất.

“Tôi chỉ là một bác sĩ quèn, được người ta nhờ vả. Tôi cũng vì muốn cứu em trai nên phải làm theo mệnh lệnh, không hề có dã tâm hay ác ý gì cả.”

“Dạ Thương Lam?” - Duật Hoành cau mày.

Hắn gật đầu như gà mổ thóc, còn tưởng như vậy sẽ vượt qua khỏi kiếp nạn, nhưng lại phải đối mặt với câu hỏi nan giải.

“Anh đã xóa đi những ký ức gì của tôi?”

Diên Hựu đảo mắt liên hồi, hắn không dám nói dối, càng không thể nói thật.

“Tất cả là do Dạ Thương Lam điều khiển, tôi xóa đi ký ức năm anh sáu tuổi, còn bà ta thế ký ức của anh bằng người con gái tên Điềm Khả Khả.”

Mấu chốt chính là đây!

“Vậy người ở cùng tôi năm sáu tuổi đó thực sự là ai?”

Trong đầu Diên Hựu đã lóe lên một cái tên, nhưng ý nghĩ đó chợt tắt đi, bởi vì hắn biết nếu bây giờ nói ra sẽ gây bất lợi cho Dạ Thương Lam, ảnh hưởng trực tiếp đến hắn và em trai của mình, vì vậy chỉ có thể coi như không biết gì.

“Tôi chỉ làm theo yêu cầu, không tìm hiểu sâu. Dạ Thương Lam nói chỉ cần xóa ký ức năm sáu tuổi của anh, và thế tất cả bằng người con gái kia. Tôi thực sự không biết người ấy là ai.”

Cố Duật Hoành nắm chặt tay thành quyền, đến đúng thông tin quan trọng lại bị mất đuôi. Khuôn mặt của anh lúc này giống như một khối băng di động, chỉ cần chạm vào liền tê cứng.

Nhận thấy sự nguy hiểm trước mắt, Diên Hựu vừa muốn che giấu sự thật, lại vừa muốn bảo toàn tính mạng của mình. Hắn ta đề cử một ý tưởng.

“Thực ra bây giờ… muốn lấy lại ký ức có thể thông qua việc thôi miên. Nhưng sẽ không hoàn toàn nhớ lại 100%, chỉ có thể lấy lại được một phần.”

Đây cũng là một cách. Duật Hoành im lặng một chút, sau một hồi suy nghĩ liền đồng ý, cũng vì chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Chiếc máy đã được di chuyển về đây. Ngồi xuống nó, để những cái dây khó hiểu lên mặt, anh phải thả lỏng tâm trạng và chuẩn bị tinh thần thật tốt.

“Bây giờ nhìn vào chiếc đồng hồ trong tay tôi, tập trung thật kỹ, tôi sẽ đưa anh vào ký ức năm sáu tuổi.”

Chiếc đồng hồ được treo trên sợi dây chuyển động qua lại, kim đồng hồ chạy từ từ tạo nên những tiếng tích tắc đều đều. Tạp âm trong đầu Cố Duật Hoành cũng dần biến mất, mắt anh bắt đầu lim dim, cảm giác như có một vầng trắng đang xô tới, sau đó liền chìm vào trong giấc mộng.

Nơi nó… vào cái ngày hôm đó, anh lại tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Lam Hạ Dung nằm trên đống máu, ánh mắt vẫn hướng về phía anh, con ngươi mở to như muốn nhắn nhủ một điều gì đó.

“Mẹ à… mẹ… đừng đi…”

Cố Duật Hoành khóc thét, cậu bé năm sáu tuổi sợ hãi chạy tới, không ngừng gọi mẹ mình, nhưng người phụ nữ ấy vẫn bất động. Máu đỏ vẫn nhuốm cả một vùng.

Trong sự tăm tối của cuộc đời ấy, một cô bé xinh xắn đưa tay ra, nở một nụ cười rạng rỡ như chiếu sáng bóng tối của Duật Hoành.

“Tinh Tinh, đừng buồn, chơi cùng mình nhé!”

Giây phút ấy… Cố Duật Hoành đang cố gắng nhìn kỹ mặt người con gái ấy, nhưng đột nhiên, chiếc xe ô tô lại từ đâu lao tới.

“Tinh Tinh cẩn thận!”

Hai đứa trẻ… nằm ra đường, nhưng ánh mắt vẫn hướng về đối phương.

Ở hiện thực, Cố Duật Hoành đang chịu một áp lực rất lớn, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là sự kiện vô cùng sợ hãi. Mồ hôi thấm đẫm trên trán, hai tay nắm chặt lấy thành ghế mà ghì xuống.

Đột ngột mở mắt, Cố Duật Hoành làm cho tất cả mọi người ở đó đều giật mình. Anh thở hổn hển, gương mặt tràn đầy sự lo sợ.

“Tại sao… những ký ức tôi nhớ vẫn tái hiện lại?”

“Có thể… nó là một sự kiện gì đó đặc biệt, có liên quan mật thiết đến các vấn đề anh gặp phải. Phương pháp này không thể nhanh chóng được, phải làm từ từ…”

Cố Duật Hoành gỡ hết mấy cái dây trên trán, anh đứng dậy, tay chân cũng không vững, đầu óc đau như búa bổ, những hình ảnh kỳ lạ liên tục xuất hiện chớp nhoáng trong đầu rồi biến mất.

Quả thật cách này chỉ là tạm thời, không thể một lần liền nhớ ra tất cả.

“Tôi sẽ tiếp tục đến tìm anh.”

“Mọi nhất cử nhất động của anh tôi đều nắm rõ, vì vậy đừng có tư tưởng sẽ nói với Dạ Thương Lam. Bà ta cũng không bảo vệ nổi anh, và cả em trai của anh.”

Lời cảnh cáo ấy đã ghim sâu trong tiềm thức của Diên Hựu. Cố Duật Hoành không phải là người dễ đυ.ng, vì vậy chỉ có thể bảo toàn tính mạng trước tiên.



“Chị Y Nguyệt, ra ngoài như vậy không sợ bị anh của em phát hiện sao? Anh ấy nói chị không được ra ngoài, vì rất nguy hiểm.”

Y Nguyệt đi cùng Mễ Bối. Tâm trạng của cô hôm nay không được tốt, vì vậy cô muốn tản bộ, cũng muốn ra ngoài làm quen với đường xá.

“Không sao đâu, Chí Vũ anh ấy sẽ hiểu cho chị thôi.”

Mễ Bối thở dài, thì thầm.

“Xì, anh ấy làm sao mà trách được chị, người ta thích chị cớ mà.”

“Hửm?”

“A, không có gì…” - Mễ Bối xua tay, cười trừ “Em đi mua chút đồ ăn bên lề đường, chị đợi nhé.”

“Ừm.”

Y Nguyệt đứng được một chút, cô chán nản bước từng bước nhỏ. Không biết bây giờ An Nhiên và Tony như thế nào, họ sống có ổn không? Cô nghĩ tới họ, lại vô thức xuất hiện hình ảnh của Duật Hoành trong đầu.

Vội đánh bay cái giấc mộng ấy, cô tự mắng mình phải tỉnh táo. Bây giờ cô với Duật Hoành là kẻ thù, quỷ ám mới tự dưng nghĩ tới anh ấy.

Y Nguyệt buồn rầu cúi xuống, cô cứ vô thức tiến về phía trước, không hề định hình được mình đang đi đâu. Chỉ còn vài bước chân nữa là cô liền tới lòng đường…

Lưu Chí Vũ vội chạy tới chỗ của Mễ Bối, thở gấp. Cô giật mình quay người đi, nhưng đã chẳng kịp nữa rồi. Anh biết hai người lại trốn ra ngoài, vì lo cho Y Nguyệt nên anh đã phải chạy tới tận đây.

“Nói với em bao nhiêu lần rồi? Bây giờ là thời kỳ nguy hiểm, không được để Y Nguyệt ra ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Mễ Bối bị Lưu Chí Vũ cốc đầu một cái, cô phùng miệng.

“Có em theo rồi anh còn lo nữa. Có giỏi thì cưới chị ấy luôn đi!”

“Không nói với em nữa. Vậy Y Nguyệt đâu?”

“Thì ở đằng sau.”

Lưu Chí Vũ nhìn sang phía sau Mễ Bối, nhưng vẫn chẳng thấy ai. Cảm thấy có gì đó không đúng, anh hơi chút hoang mang.

“Y Nguyệt đâu? Không thấy…?”

“Chị ấy…”

Mễ Bố quay lại, không thấy người thì có hơi hoảng hốt. Y Nguyệt mới chỉ đứng ở đây, sao lại đột ngột mất tích rồi. Cô rướn người nhìn về phía trước, liếc mắt xung quanh bỗng chợt thấy bóng dáng của Y Nguyệt đang đi gần tới giữa đường.

“Chị Y Nguyệt…”

Lưu Chí Vũ nhìn theo, anh vội chạy tới gọi tên cô, nhưng cô vẫn chẳng nghe thấy mà tiến về phía trước.

Lúc này, chiếc xe khách lớn đang gần chạy tới, vậy mà Y Nguyệt vẫn chẳng phản ứng gì. Lưu Chí Vũ cố gắng chạy thật nhanh tới, đúng lúc nghe thấy tiếng gọi, chiếc xe tải cũng bấm còi inh ỏi làm Y Nguyệt giật mình.

Tiếng còi xe cùng tiếng gọi làm cô cảm thấy rất lạ và hoảng loạn. Tạp âm cứ vang vọng trong đầu, giống như một cảnh tượng nào đó trước kia cô đã từng gặp.

“Y Nguyệt cẩn thận!!!”

Lưu Chí Vũ vội lao tới ôm lấy cô, đúng lúc tiếng còi xe rú lên, tài xế vội vàng phanh gấp. Không gian như lặng đi một khoảng, đầu xe chỉ cách vài xen-ti-mét liền có thể đè bẹp hai người.

Nhưng trong sự hỗn loạn lúc ấy, bất chợt hình ảnh lạ lẫm nào đó ùa về trong trí nhớ. Cũng là tiếng còi xe inh ỏi, nhưng là một cậu bé đang trong tình thế nguy hiểm.

“Tinh Tinh cẩn thận…”

Cô bé hét lên, chạy tới cứu cậu bé ấy…

Vào lúc này, Y Nguyệt nửa tỉnh nửa mê, như một người mộng du, thẫn thờ ngã xuống, sau đó liền ngất đi.

“Y Nguyệt, Y Nguyệt!”

Lưu Chí Vũ lo lắng lay lay người cô, Mễ Bối cũng vội vã chạy tới.

“Chị Y Nguyệt… mau đưa chị ấy đến bệnh viện.”

Hiện tại trên đường này không có taxi, Mễ Bối vội trèo lên chiếc xe khách kia. Người tài xế còn tưởng bị bắt bồi thường liền nói.

“Là cô ta không tránh ra, tôi đã bấm còi rồi… Đừng có ăn vạ.”

“Tôi không ăn vạ. Tôi muốn nhờ anh đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Cái này… vậy thì tôi làm được.”

Ba người mau chóng lên xe, sau đó tới bệnh viện gần đây.

Cố Duật Hoành ngồi trong phòng của Thụy Ẩn. Anh sau khi gặp Diên Hựu còn chưa kịp đi, vì nghe kế hoạch của Dạ Thương Lam nên đã tới thăm ông xem thế nào.

Cuối cùng, ông ấy lại chẳng làm sao, ngược lại còn rất tốt. Ông bây giờ phải tiếp tục diễn cho tròn vai, sau đó mới có thể vạch trần được bộ mặt thật của Dạ Thương Lam.

Đang chuẩn bị rời đi, Cố Duật Hoành đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ Y Nguyệt. Anh cũng chỉ để ba mình lại, sau đó vội vàng chạy theo.

Đến một căn phòng, anh dừng lại ngoài cửa.

“Con bé tỉnh chưa?”

“Dì… con xin lỗi, là con đã tự ý để chị Y Nguyệt ra ngoài, cho nên mới…”

“Không trách ai được. Bác sĩ cũng nói nó là bị ngất tạm thời.”

Lưu Chí Vũ ngồi xuống giường, lo lắng nhìn cô. Hiện tại Y Nguyệt cũng đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại.

“Không sao là tốt rồi. Con bé cũng cần được nghỉ ngơi. Mọi người đừng làm phiền nó nữa.”

Tần Hựu Quang nói vậy, hai người cũng chỉ thăm Y Nguyệt một chút rồi trở về, vì họ cũng cần giải quyết một số công việc.

“Mễ Bối, em ở đây xem chừng Y Nguyệt, anh đi tìm bác sĩ hỏi thêm tình hình.”

“Dạ được.”

Lưu Chí Vũ đi khỏi, chỉ còn một mình Mễ Bối ở lại. Cô cũng vội chạy ra ngoài, không biết là có việc gì.

Cố Duật Hoành núp ở một góc khuất, sau khi đợi người đi khỏi anh mới cẩn thận bước vào phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »