Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Lãnh Khốc, Tha Cho Em!

Chương 80: Chui Vào Hang Cọp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Luẩn quẩn trong đầu luôn nghĩ về An Nhiên, Tony cứ trằn trọc đứng lên lại nằm xuống. Cầu không thể ngủ một nếu cứ nghĩ tới hình bóng của An Nhiên.

Quyết đoán lần này, cậu bỏ mặc tất cả những lời khuyên nhủ hay cảnh báo, một mình mạo hiểm đi tới biệt thự của Cố Duật Hoành để cứu người. Dù hôm nay có rơi vào miệng cọp cũng phải đưa An Nhiên ra ngoài!

Mười hai giờ khuya, bóng đen vật vờ ở ngoài căn biệt thự cứ như một hồn ma, thập thò không ngớt. Mấy tên vệ sĩ vẫn canh giữ rất cẩn thận, đứng ở trước cổng quan sát tứ phía.

Đến Tony cũng chẳng ngờ đến biệt thự của chính mình Cố Duật Hoành cũng canh gác cẩn thận, chẳng nhẽ còn sợ An Nhiên đào tường chạy trốn như trước.

Nghĩ tới đào tường, cậu lập tức nảy ra ý định. Lúc trước có nghe Chí Vũ nói về kế hoạch trốn thoát của Y Nguyệt, cậu cũng nhớ được một vài chi tiết. Đại khái là tầng hầm nơi An Nhiên và Y Nguyệt bị nhốt có một chiếc cửa sổ nhỏ và khá cao, còn chiếc lỗ kia bây giờ có lẽ đã bị bịt kín.

Lần theo lối xa vòng từ rừng đến sân sau của căn biệt thự, Tony bủn rủn tay chân, sợ hãi mấy cái tiếng kêu kì lạ từ trong rừng phát ra. Tới được nơi rồi, cậu lắc đầu để lấy lại tinh thần, ngước lên nhìn ô cửa sổ nho nhỏ ở trên cao.

Cửa sổ này cũng khá cao, làm cậu phải nhảy lên mấy lần mới víu được. Nhòm sâu vào bên trong, thân ảnh người con gái đang say giấc trên chiếc giường cũ, không gian bốn bề toàn một màu đen, chỉ còn chút ánh sáng le lói của mặt trăng chiếu vào cũng bị Tony chắn đi phân nửa.

Cậu nhỏ giọng gọi.

“An Nhiên, An Nhiên.”

Cô ấy vẫn không có động tĩnh, hình như là ngủ rồi. Bất quá sau đó vài giây, Tony nhảy xuống lượm một viên đá cầm theo mình, tiếp tục nhảy lên chỗ cửa sổ, khó khăn ném viên đá xuống làm cho An Nhiên giật mình tỉnh giấc.

“An Nhiên, là tôi, Tony nè, tôi tới để giúp cô trốn khỏi đây.”

An Nhiên ngẩng đầu lên, lúc này chính ra cô nên vui, nhưng gương mặt hiện giờ của cô lại là sự thất vọng và chán nản. Đập tay lên trán, cô lắc đầu.

“Vốn tưởng Y Nguyệt và Chí Vũ thông minh, sẽ nhận ra đây là một cái bẫy, không ngờ tên ngốc Tony lại đâm đầu vào.”

Câu nói ấy khiến cho Tony mơ hồ, cậu chẳng hiểu gì, ngơ ngác thở hổn hển nhìn cô, bàn tay víu lấy thành tường cũng đã mỏi, chỉ đành nhảy xuống để lấy sức.

Nhưng đâu kịp lấy lại sức, vừa mới đứng dậy định trèo tiếp thì bóng của mấy tên vệ sĩ đổ xuống. Cậu ta cả người cứng ngắc như robot, quay đầu về phía sau, nuốt nước bọt.

Lần này coi như xong rồi! Tony tự nhủ với mình là vậy. Cậu lùi lại về phía sau hai bước, mấy tên vệ sĩ cũng tiến lại gần. Tiếng ẩu đả vang lên làm cho An Nhiên vừa lo lại vừa tuyệt vọng, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ anh vào đây với mình.

Người được đưa tới trước mặt, Cố Duật Hoành vắt chân chéo, mày kiếm cau lại, môi mỏng khẽ cười nhạt, sau đó nhấp một chút rượu đắng.

“Hóa ra Y Nguyệt với Lưu Chí Vũ quả thật không dễ lừa, lại chỉ bắt được một kẻ vô dụng.”

Bị khống chế dưới tay thủ hạ của anh, Tony dùng sức vùng vẫy nhưng không được, cậu cắn răng nói lớn.

“Đồ đê tiện! Một tên nam nhân lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để bắt người, tôi khinh!”

Tony phỉ một cái, nhưng sắc mặt Cố Duật Hoành vẫn vậy, lạnh tanh chẳng thay đổi. Với anh bây giờ, lời chửi mắng lăng nhục là hoàn toàn vô dụng. Đặt ly rượu xuống bàn, anh giơ tay lên ra lệnh cho thuộc hạ đem Tony đi.

Trước khi rời khuất tầm mắt của Duật Hoành, Tony vẫn không quên gửi cho anh một câu mắng.

“Y Nguyệt nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người như anh, cô ấy nhất định sẽ trả thù!”

Những tiếng ồn ào trong đêm đã dần dần nhỏ lại. Ngồi trong ngục tối, Tony khẽ kêu lên.

“A… đau, nhẹ một chút…”

Thuốc sát trùng ngấm vào da thịt làm Tony đau điếng. An Nhiên mặc kệ, lại còn dí mạnh hơn chỗ khóe môi đang bầm tím, khuôn mặt như muốn trách cứ.

“Thật chẳng hiểu bình thường anh nhanh nhẹn thông minh, vào thời khắc quan trọng lại ngu ngốc như vậy. Đau là tự ai chứ?”

Cất hộp thuốc vào gầm giường, An Nhiên cằn nhằn. Tony suýt xoa một chút liền trở lại dáng vẻ phong soái, dựa vào người cô cọ cọ.

“Người ta không phải là lo cho cô sao, đừng lạnh lùng như vậy.”

An Nhiên hất vai, chống tay nói với cậu.

“Không phải… chả lẽ Y Nguyệt và Chí Vũ không biết cái này là bẫy do Cố Duật Hoành làm ra sao?”

“Ờ thì… họ biết, có nói không được đi. Nhưng mà… nhưng mà tôi vì lo cho cô bị đánh… À, cô có bị thương nghiêm trọng không? Bọn chúng đánh cô như vậy… tôi xót lắm!”

Vừa nói, Tony vừa nắm lấy vai An Nhiên, quay chỗ này tới chỗ nọ kiểm tra. Dưới ánh đèn pin, hình như cô chẳng bị thương hay xây xác chút nào, ngược lại là rất khỏe mạnh.

An Nhiên bật cười, gạt tay Tony ra, giải thích rõ với anh. Nếu cô đoán không nhầm, chắc cậu đã xem được video kia.

“Người bị hành hạ trong video thực ra… không phải tôi…”

“Hả?!..”

“… mà là một cô gái xấu số khác.”

Tony chưa load kịp, nhưng An Nhiên vẫn tiếp tục nói.

“Cố Duật Hoành vì muốn dụ Y Nguyệt cứu tôi nên đã làm giải đoạn video đó. Anh ta nghĩ cậu ấy sẽ đến cứu tôi, tới lúc đó sẽ một lưới bắt gọn. Ban đầu tôi khá lo, nhưng nghĩ lại Y Nguyệt thông minh như vậy, chắc chắn không thể mắc bẫy. Ai ngờ được, người ngốc lại là cậu.”

Tony nhắm nhắm mắt, suy nghĩ một hồi mới có thể nhận dạng được câu chuyện. Cậu đột nhiên phấn khích ôm An Nhiên vào lòng, một cảm giác vui sướиɠ chưa bao giờ có.

“Hóa ra là cô không sao, cô không sao hết.”

An Nhiên bị anh làm cho giật mình, bất giác đỏ mặt. Nhưng đó chỉ thoáng qua một vài giây, sau đó cô liền tỉnh táo, khó để người khác nhận ra.

“Được rồi được rồi, đừng vui mừng quá sớm. Tôi không sao nhưng nhìn xem, anh bị nhốt ở đây, chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Tony liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận tất cả bên ngoài đều im lặng, cậu ta mới lộ ra một nụ cười nham hiểm trong đêm. Cậu ta đứng lên trên giường, nhón chân với tới chỗ cửa sổ, đem xuống một chiếc điện thoại.

“Thế nào, tôi rất lợi hại, đúng chứ?”

Thực ra khi thấy vẻ mặt của An Nhiên, cậu liền biết có điều chẳng lành, liền nhanh tay đặt chiếc điện thoại lên đó.

“Anh định làm gì với nó, gọi cho Y Nguyệt vào nơi nguy hiểm để cứu chúng ta sao?”

“Ày, không phải gọi cho Y Nguyệt!”

Đêm hôm ấy qua đi, sáng sớm đã lên, mặt trời cũng dần mọc. Trong nhà của Kỳ Sơn Mộc liền vắng đi một giọng nói. Ba người ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm, giờ này họ đã có thể chắc chắn Tony đã đi cứu An Nhiên.

Y Nguyệt ôm mặt, bất lực chẳng thể làm gì.

“Bây giờ rõ ràng biết đó là cái bẫy, Tony chưa về đương nhiên là đã bị bắt. Chúng ta cứu hai người ấy kiểu gì bây giờ?”

“Còn thế nào nữa, chúng ta không cứu, tiếp tục điều tra. Còn cứu nữa sẽ chậm trễ mọi việc mất.”

Cả ba người trầm ngâm, rồi bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Mễ Bối chạy ra ngoài, một cặp vợ chồng quý phái đứng trước cửa, cô cẩn thận cúi đầu, hỏi.

“Xin lỗi, hai người là…”

Tần Hựu Quang chỉnh lại cà vạt, gương mặt nghiêm nghị.

“Chúng tôi là ba mẹ của Y Nguyệt, con bé ở bên trong?”

Mễ Bối hơi chút giật mình, quay ra nói nhỏ.

“Là ba mẹ của chị Y Nguyệt.”

Tới đây, Y Nguyệt liền hốt hoảng, không hiểu tại sao hai người lại đột ngột đến, còn chưa kịp chuẩn bị hai người đã biết thừa cô ở trong, không nói không rằng tự ý bước vào.

Đứng trước mặt đưa con gái của mình, bọn họ giống như miệng núi lửa sắp phun trào. Dài băng trên mắt Y Nguyệt làm Tần Hựu Quang vừa tức vừa đau, ông đã kìm nén cơn thịnh nộ đến nỗi trên mặt đã đỏ ngầu những đường gân xanh.

“Ba… mẹ, sao hai người lại…”

Tần Kim Mỹ ngồi xuống, tay tun run đưa lên. Bà đã suýt phát ngất khi thấy con gái mình bị như vậy.

“Y Nguyệt… con gái ngốc… tại sao lại tự hành hạ mình thành như vậy.”

Tần Hựu Quang ngồi xuống, ông tức giận đập bàn làm tất cả đều giật mình.

“Mày đã thấy chưa? Đã thấy vì ngu ngốc yêu nó nên đã trở thành như vậy. Tại sao Tần gia lại có thể nuôi dưỡng ra một đứa con gái ngu ngốc thế này!!?”

“Được rồi, ông không thấy xót con sao? Nó cũng vì sợ cái gia tộc này bị hủy dưới tay tên khốn kia vì vậy mới một mình gánh chịu sao?”

“Vậy nó không biết nói cho chúng ta biết sao? Chúng ta thực sự đã gϊếŧ người sao?”

“Tên khốn kia thật không coi pháp luật ra gì, nhìn con xem, như vậy đã đủ để nó ngồi tù cả đời!”

Y Nguyệt vội ngăn ông lại, lúc này cô không thể để Cố Duật Hoành vào tù. Như vậy quá hời cho anh ta rồi!

“Ba, con đang tìm ra hung thủ thực sự. Con không muốn để anh ta dễ dàng sống như vậy.”

Y Nguyệt nắm chặt lấy tay Kim Mỹ, bà có thể cảm nhận được sự hận thù của cô lúc này. Đúng, con gái của bà nên như vậy, bắt buộc phải như vậy!



Trong cửa hàng, Khả Khả đang cùng Cố Duật Hoành chọn đồ dự tiệc. Dạo gần đây mắt cô đã có tiến triển, công ty cũng đã có nhiều người mới, mà bọn họ thì luôn tổ chức tiệc lai rai. Bây giờ dưới thân phận vị hôn thê của Cố Duật Hoành, cô cũng siêng đi và lộ diện nhiều hơn với thân phận này.

Nhưng bây giờ Cố Duật Hoành đang có một khúc mắc rất lớn… chuyện đứa con của Khả Khả anh thực sự đã điều tra ra. Đúng như lời Phùng Triệt nói, đứa con quả thực là của anh ta. Nhưng để một lần nữa kiểm chứng, anh liền lấy cớ đưa cô đi mua đồ…

Nhân viên từ phía trong đưa Khả Khả ra, cô ta lộng lẫy với bộ lễ phục rất đẹp. Cố Duật Hoành cũng chỉ cười rồi gật đầu, sau đó Khả Khả lại vào bên trong thử đồ một lần nữa.

Nhân viên nữ kia tới gần Duật Hoành, cúi đầu và đưa cho anh chiếc điện thoại.

“Trên lưng cô ấy quả thực có vết sẹo hình cánh hoa.”

Cố Duật Hoành gật đầu, mọi thứ đều là thật. Nhưng nhìn vết bớt trên ảnh, anh liền cảm thấy kỳ lạ. Nó rất giống những vết bớt trên người của mấy tên lúc trước luôn quấy rối và làm hại Y Nguyệt… Lúc này anh mới hoảng hốt, đầu óc mông lung rối loạn.

“Khả Khả, em rốt cuộc có phải cô gái đơn thuần năm xưa… hay là một người anh hoàn toàn không quen biết?”
« Chương TrướcChương Tiếp »