Lâm Sanh mới vừa xoay người liền thấy Hứa đại boss đã lặng lẽ đứng ở sau lưng, bất thình lình càng hoảng sợ hơn:
"Chị đi không có tiếng động à, tới đây hồi nào?"
"Hoàng Đan là con trai của chủ tịch tập đoàn HJ, cũng chính là bên tổ chức bữa tiệc hôm nay."
Hứa Nam hiển nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, nhíu mày, ngón trỏ vươn ra chỉ vào ngực Lâm Sanh, lạnh lùng nói:
"Hắn đối với em không có ý tốt."
Lâm Sanh phát hiện Hứa Nam giận, rất thích đại lão bản dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, cô nắm lấy ngón tay mảnh khảnh đó, cười đùa:
"Chị... ghen?"
Hứa Nam không có phản ứng với những vụn vặt này, ánh mắt đặt trên môi Lâm Sanh, hai màu sắc trùng điệp, xoay người rời đi:
"Qua đây, son môi bị hư rồi, nhanh thoa lại."
"Oh." Lâm Sanh trả lời lại chu môi, Hứa lão bản ngay cả chuyện ăn dấm chua cũng bình tĩnh vậy, chẳng những ngạo kiều mà còn là người trong ngoài không đồng nhất.
Chờ Hứa Nam lấy trong túi ra mấy thỏi son Lâm Sanh trong lòng không khỏi cảm thán, Hứa lão bản thật đúng là nữ nhân yêu cái đẹp.
Thoa xong son môi, trở lại bữa tiệc.
Lúc này, toàn bộ mọi người trong phòng đều tụ tập bên dưới sân khấu, bên trên sân khấu đặt mấy thùng trong xuống, liên tục có người đi tới, hình như đang bắt đầu bỏ phiếu.
Ánh hào quang của cô cô quá lớn không thể che giấu được phong thái động lòng người, Lâm Sanh chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn thấy dáng người thướt tha của cô cô mình trong đám đông.
Hai người quần dài một trắng một đen, khí chất tuyệt trần, dường như đã định trước sinh ra dành cho nhau.
Lúc này ngọn đèn trên đỉnh đầu đã được chỉnh tối xuống, vừa hay có thể cất giấu sự lạnh lùng âm u trong đáy mắt của Lâm Túc.
Ánh mắt của cô cô thản nhiên quét tới, vô hình trung đều có thể cảm nhận khí tràng từ cô cô toát ra, đáy lòng Lâm Sanh nhột nhột, cô vừa gạt cô cô mình đi vệ sinh, cũng không tìm cô cô.
Bị cô cô bắt gọn, Lâm Sanh lo lắng Lâm Túc nhìn thấu quá nhiều khe hở của mình, nghiêng đầu nhìn Hứa Nam, Hứa Nam lại là vẻ mặt bình thản, vội vàng kéo góc quần Hứa đại boss.
Hứa Nam nhìn cô:
"Sao vậy?"
Lâm Sanh vội nói:
"Em đi qua chỗ cô cô trước, chờ bữa tiệc kết thúc, chị chờ em ở cửa, chị uống rượu không thể lái xe, em lái xe đưa chị về."
Hứa Nam khẽ trả lời:
"Ừ."
"Chị chờ em." lúc này hai vị tổ tông vẫn còn chưa thấy, Lâm Sanh không ngoảnh lại nhìn, vội vã thì thầm rồi bước nhanh tới chỗ cô cô mình.
Hứa Nam cũng không ngừng bước đi tới một hướng khác nhưng ánh mắt vẫn theo sát Lâm Sanh, mãi đến khi thấy Lâm Sanh đi tới bên cạnh Lâm Túc, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cháu gái đi qua, sự u ám lạnh lẽo ở đáy mắt Lâm Túc đã rút đi, giơ tay vuốt vuốt những nếp nhăn trên quần áo của Lâm Sanh, nhẹ nhàng hỏi:
"Sanh Sanh, không phải cô cô nói con không được chạy lung tung sao, sao còn chạy đi chơi."
Bị cô cô nhìn thấy mình cùng Hứa lão bản, Lâm Sanh cũng không che giấu, thành thật nói:
"Cô cô, con đi vệ sinh xong thì đi khắp nơi xem xét xung quanh, gặp đại lão bản liền cùng đại lão bản tán gẫu."
Cháu gái nói dối hay không, Lâm Túc nghe liền biết, ánh mắt dừng ở môi cháu gái vài giây, sau đó bình tĩnh hỏi:
"Thật sự chỉ là tán gẫu?"
Thật sự chỉ là tán gẫu, cộng thêm một nụ hôn hạnh phúc lên cái miệng nhỏ, bất quá cô cô ở đây bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, cái đầu nhỏ của Lâm Sanh điên cuồng gật gật:
"Dạ, thật sự."
Lâm Túc cũng không làm khó cháu gái, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi cháu gái, khẽ cười nói:
"Sanh Sanh, đừng tưởng rằng bây giờ con đã lớn thì có thể không nghe lời cô cô nói, chỉ cần không nghe lời cô cô có thể đánh đòn con."
"Từ nhỏ đến lớn chọc người giận người cũng chưa từng thấy cam lòng đánh con." Lâm Sanh khẽ nói, khoác tay Lâm Túc, nhỏ giọng làm nũng: "Con yêu cô cô nhất, cô cô là tâm can tiểu bảo bối của con."
Từ miệng cháu gái nói ra đều ngọt, rất biết dỗ dành mình, mỗi lần Lâm Túc muốn dạy dỗ cháu gái, mỗi lần đều không nỡ. Trong lòng có chút bất đắc dĩ, có lời gì dứt khoát giữ lại về rồi nói!
"Con-đứa nhỏ lém lĩnh này." Lâm Túc nhéo nhéo má Lâm Sanh, khó tránh được muốn cảnh cáo: "Không được chạy lung tung, ở bên cạnh của cô cô."
"Dạ, con không đi." Lâm Sanh ngọt ngào trả lời, nhìn tình huống trên sân khấu, đảo mắt: "Cô cô, người bỏ phiếu chưa?"
"Vẫn chưa, đợi chút nữa rồi bỏ."
Dùng để bỏ phiếu chính là vòng hoa được phát lúc đi vào, Lâm Sanh cẩn thận quan sát cái hộp trên sân khấu, có ba cái hộp nhiều hoa nhất, ánh mắt quét qua phía bên trái cái hộp có viết số 22.
Đây là con số tượng trưng cho cô cô.
Lâm Sanh cực kỳ hưng phấn, ghé vào bên tai Lâm Túc nhỏ giọng nói:
"Cô cô, người nhất định là nữ sĩ xinh đẹp ưu nhã nhất."
"Cảm ơn con." Lâm Túc cười cười, đáy mắt hiện lên tia khác thường, nghiêng đầu nói với Lâm Sanh:
"Sanh Sanh, đừng nói cô cô, cô cô già rồi, chính con có thể trở thành người đẹp nhất đêm nay."
Lâm Sanh khẽ lắc lắc tay Lâm Túc:
"Cô cô không có già nha, cô cô bảo bối nhà chúng ta mãi mãi 18 tuổi, mãi mãi là đóa hoa hồng xinh đẹp."
"Lại dỗ cô cô vui." ý cười trong mắt Lâm Túc càng sâu, "Sanh Sanh, con nhìn kỹ đi, số trên cái hộp bên phải có phải của con không?"
Một dự cảm không lành nhất thời xông lên đầu, Lâm Sanh vội vàng giương mắt nhìn xung quanh, bên phải là một cái hộp, bên trên là số 21, đúng là của cô.
Gặp quỷ, cô cùng cái gì ưu nhã kia hoàn toàn không có dính líu, số phiếu lại không ít.
Căn bản Lâm Sanh không tin đây là sự thật, quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi:
"Cô cô, không có hành động mờ ám chứ!?"
"Sanh Sanh, con không biết à?" Lâm Túc khẽ cười, đáy mắt lóe lên tia đen tối nhưng lại nhanh chóng ẩn xuống.
Sanh Sanh mở to mắt, vội hỏi:
"Cô cô con không biết, chuyện gì xảy ra?"
Khóe môi Lâm Túc cong lên, bên môi là nụ cười đầy thâm ý, ánh mắt bình thản nhìn cháu gái, nhẹ giọng hỏi:
"Sanh Sanh con biết Hoàng Đan không?"
"Hoàng Đan?" Tên nghe quen quen, Lâm Sanh nhanh chóng lục lội ký ức, "À, con nhớ ra rồi, vừa mới gặp mặt, xem như có quen đi."
Lâm Sanh bất ngờ nhớ tới Hứa đại boss đã nói với cô cái tên Hoàng Đan này, hắn chính là con của Hoàng tổng, người tổ chức bữa tiệc này.
Thấy cô cô nhắc tới hắn, Lâm Sanh không ngốc, xâu chuỗi lại cho ra một kết luận, kinh ngạc nói:
"Cô cô, ý người là hắn ta bỏ phiếu cho con?"'
Lâm Túc cười gật đầu.
Lâm Sanh cạn lời, con ngươi nhướng lên, lại bị Hứa đại boss nói đúng, Hoàng Đan làm vậy thật sự đúng là đối với cô không có ý tốt.
"Sanh Sanh, đây chỉ là một hoạt động giải trí, chỉ để vui mà thôi, kết quả cuối cùng không quan trọng." đang nói chợt ngập ngừng, Lâm Túc khẽ cười: "Quan trọng là.... tâm tư của Hoàng Đan đối với con."
Lâm Sanh buồn bực nói:
"Cô cô, người đừng nói nữa, toàn thân con nổi hết da gà rồi."
"Không thích hắn à?"
"Không thích, cực kỳ không thích, nào có ai mới gặp mặt đã thích."
Lâm Túc chỉ cười cười, không có lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện, trên sân khấu một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn rất nhanh công bố số phiếu vòng thứ nhất, nhạc đệm không quan trọng, quan trọng là kết quả cuối cùng.
Lâm Sanh nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
Cô, cô cô, Hứa lão bản cùng nhóm.
Cuối cùng tổng hợp số phiếu, trừ đi số lượng khách, tính ra còn có 3 người chưa bỏ phiếu.
Cô và cô cô đều chưa bỏ phiếu. Còn có một người chưa bỏ phiếu.... người này là ai, Lâm Sanh có chút không dám nghĩ...
Vào giờ khắc này, Lâm Sanh bị kẹp ở giữa hai vị tổ tông, quả thực cực kỳ khó xử, mặt đỏ tới mang tai, hận không thể ngay lập tức chui vào lòng cô cô, mãi mãi không đi ra.
"Nếu như giải trí, chơi thì được rồi đừng quá để ý." Lâm Túc biết khó xử trong lòng cháu gái, vỗ nhẹ lên tay cháu gái: "Cô cô đi bầu chọn đây."
Vấn đề là con không muốn chơi, chờ Lâm Sanh lấy lại tinh thần, vội vàng kéo cô cô lại nhưng cô cô đã đi lên, sau đó, cô cô bỏ phiếu cho cô...
Đột nhiên một dáng người xinh đẹp đập vào mắt, Lâm Sanh cứ như vậy kinh ngạc nhìn Hứa Nam, nhìn Hứa Nam vẻ mặt bình tĩnh dáng đi dịu dàng, tháo vòng hoa nhỏ trên cổ tay mình, bầu chọn cho cô...
Bây giờ giả ngất xỉu còn kịp không?
Không còn kịp nữa rồi, Hoàng Đan cái tên kia biết cô chưa bỏ phiếu, cầm micrô, chỉ mặt gọi tên cô.
Cô trở thành nữ sĩ đẹp nhất sao còn để cô bỏ phiếu cho... cô cô và Hứa đại boss, hai vị tổ tông bỏ cho ai cũng là một trận phong ba, đúng không?
Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hoàng Đan trên sân khấu, không được, không được để cho tên kia thực hiện được mục đích.
Chỉ là cô là người cà lơ phất phơ sao có thể trở thành người xinh đẹp ưu nhã nhất, ở trong mắt cô nữ nhân có khí chất xinh đẹp ngoại trừ cô cô thì chính là Hứa lão bản.
Cho nên Lâm Sanh ổn định lại tinh thần.
Dùng tư thế xinh đẹp nhất của cuộc đời mình bước nhanh lên sân khấu, đứng dưới ánh đèn rực rỡ màu sắc, ngước mắt nhìn cô cô nhà mình, cô cô còn cười với cô.
Quay đầu qua chỗ khác, không cần tìm vẫn có thể từ trong đám đông nhận ra được Hứa lão bản đang đứng ngạo nghễ, Hứa lão bản nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì.
Lâm Sanh không nhìn Hoàng Đan đang đứng cạnh mình, hừ khẽ chu môi, trước mắt bao người đưa tay vào trong hộp lấy ra 3 đóa hoa.
Cho cô cô nhà mình hai đóa, chậm rãi đi tới bên cạnh, tháo hoa trên cổ tay mình xuống, cho Hứa lão bản hai đóa, rồi chầm chậm đi tới trước mặt Hoàng Đan.
"Đưa micrô cho tôi."
Hoàng Đan bị hành động của Lâm Sanh làm cho chấn động, mi rô trong tay cứ thế đưa cho Lâm Sanh.
Lâm Sanh hít một hơi dùng âm thanh không qua lớn nhưng đủ để mọi người đều nghe được:
"Các vị tiên sinh các vị nữ sĩ buổi tối tốt lành, bây giờ sẽ do tôi tuyên bố, nữ sĩ đẹp nhất đêm nay không thuộc về bất kỳ ai mà là thuộc về tất cả các vị nữ sĩ có mặt ở đây, cảm ơn."
Hoàng Đan còn có thể làm gì, hắn dở khóc dở cười tuyên bố lại một lần nữa.
Sau đó Lâm Sanh bước xuống, chân muốn nhũn ra.
Cô cô còn cười chọc ghẹo cô, bất quá cô cô nói cô làm như vậy cũng không có vấn đề gì lớn, sẽ không đắc tội với bên tổ chức, ngược lại sẽ chiếm được hảo cảm của mọi người.
Aizz, xấu hổ xấu hổ.
Buổi tối 10 giờ, bữa tiệc kết thúc, bởi vì Lâm Túc còn vài người bạn thân ở đây cho nên muốn ở lại một lát, không có sớm trở về khách sạn.
Lâm Sanh lại mang lý do 'Về nhà cho chó ăn' ra, ở trước mặt cô cô cam đoan nhiều lần là nửa tiếng sẽ quay lại, vì vậy lại thêm một lần thành công từ bên người cô cô mình chuồn đi.
Đi ra ngoài cửa mới gọi điện cho Hứa Nam, quét mắt nhìn xung quanh, còn chưa gọi được mắt liền thoáng nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển dịu dàng của Hứa lão bản đứng lặng dưới ánh đèn vàng yếu ớt, vội vàng cúp máy, bước nhanh tới.
Nửa tiếng, thời gian có chút eo hẹp.
Phải mau đưa Hứa lão bản về nhà, Lâm Sanh đi tới trước mặt Hứa Nam, nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia, màu đỏ trên mặt và cổ đã rút đi.
Lâm Sanh thở dài một hơi cũng chưa kịp nói gì thêm đã đưa tay ra với Hứa Nam, trực tiếp nói:
"Hứa Nam, đưa chìa khóa xe cho em, em đưa chị về liền."
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, khóe môi chậm rãi cong lên, siết chặt chìa khóa xe trong tay sau đó đặt lên tay Lâm Sanh, khẽ nói:
"Trên sân khấu, em rất đẹp."
Nhất là vòng hoa đeo tay, bỏ phiếu cho cô.
Hứa Nam nói xong, cũng không nhìn xem Lam Sanh có phản ứng gì, xoay người mở cửa xe, ngồi vào chỗ bên ghế lái.
Lần đầu tiên được đại boss khích lệ thật lòng, trong lòng Lâm Sanh vui đến nở hoa.
Xoắn xuýt vội vàng đưa đại boss về nhà, rồi quay lại đón cô cô về khách sạn.
Nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của Lâm Sanh, Hứa Nam không nói gì, chỉ đưa chìa khóa cho ai kia, bảo ai kia lái xe đưa cô về trên đường cẩn thận một chút.
Lái xe được nửa đường, cô cô gọi điện đến: đêm nay không về khách sạn, về nhà!?
Dự cảm bất thường, càng ngày càng mãnh liệt.
Thời gian sau này cùng đại boss...
----------------------------------
Ps. Ngủ ngon!^^ Mai mình sẽ được đi ăn phá lấu rồi :v