Chương 47: Đại lão bản bất ngờ nổi giận.

Da đầu Lâm Sanh căng ra, từ đầu đến cuối cô không kịp ngăn cản bất kỳ điều gì, hai vị tổ tổng của cô rốt cuộc vẫn gặp nhau, hai vị đại boss rốt cuộc cứ như vậy đối mặt nhau.

Điều đầu tiên Lâm Túc quan sát chính là ánh mắt Hứa Nam, trong lòng khẽ động, cho dù chưa từng gặp nhưng trực giác nhạy bén nói cho cô biết, người con gái kia cùng cháu gái nhất định quen biết nhau, hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản.

Hai đại boss mang theo tâm sự riêng, đứng lặng yên, ánh mắt nhìn nhau, quan sát qua lại, lại đồng thời mỉm cười, gật đầu thể hiện lịch sự.

Lâm Túc phát hiện ánh mắt của Hứa Nam không coi ai ra gì, chuyển theo tầm mắt của Hứa Nam trực tiếp đặt trên người cháu gái mình, trong sâu thẳm ánh mắt chợt hiện lên sự chất vấn.

Cháu gái bị người kia nhìn một cách không kiêng nể gì như vậy, điều này làm cho Lâm Túc rất không thoải mái.

Nghiêng đầu nhìn cháu gái, cháu gái lại bị dọa đến trán đổ mồ hôi lạnh, cái này cũng cho qua đi điều quan trọng hơn là cánh tay đang khoác tay cô suýt chút nữa run như cái sàng.

Tuy nữ nhân trước mắt này mặt mày trong trẻo lạnh lùng, khí chất xuất trần, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo, làm cho người khác không dám tùy ý đến gần. Nhưng cháu gái cũng quá không có tiền đồ, sợ người kia đến nỗi như vậy?

Mắt Lâm Túc chuyển động, giơ tay rút tay mình ra khỏi cánh tay đang run của cháu gái, chậm rãi đổi thành nắm tay, ánh mắt lại nhìn thẳng Hứa Nam, nhỏ giọng hỏi:

"Sanh Sanh, hai đứa biết nhau?"

Lâm Sanh sợ đến miệng lưỡi vuốt cũng không thẳng:

"Biết, đại... đại... đại... đại lão bản của công ty con."

Động tác này rơi vào trong mắt Hứa Nam, nắm tay tiểu bảo mẫu, dường như là đang hướng cô tuyên bố quyền sở hữu tiểu bảo mẫu, chính là biến thành khıêυ khí©h.

Mà vừa rồi cô nhìn thấy Lâm Túc, chỉ liếc mắt liền nhận ra, nữ nhân thành thục lại thanh lịch này chính là người mà tiểu bảo mẫu đón ở sân bay.

Mà nữ nhân kia nhìn qua rất quen mắt, có chút nhớ lại, hình như đã gặp qua ở đâu đó.

Trong lòng Lâm Sanh còn là một bầu trời mưa to gió dữ.

Bất ngờ bị cô cô nắm tay, mặt đại lão bản không đổi sắc, nhìn qua ánh mắt thản nhiên, dừng trên mặt so với lúc trước càng lạnh lẽo băng giá hơn.

Xong rồi, thảm rồi, hiện thực tàn khốc này nói rõ, Hứa lão bản cực kỳ tức giận.

Hứa lão bản mỗi lần giận, cô sẽ gặp họa!

Phía sau Lâm Sanh vẫn đổ mồ hôi lạnh, muốn kéo cô cô chạy trốn thế nhưng chân của Lâm Sanh dường như bị đóng đinh tại chỗ, bất luận thế nào cô cũng không nhúc nhích được.

Đại não trống rỗng.

Cô cô nhà cô quả thực không chê chuyện lớn, nắm tay cô chậm rãi đi về phía Hứa lão bản, cười nói:

"Nếu quen nhau, vậy đi chào hỏi nào."

NO NO NO!!!

Cô cô, mau quay lại!

Nhưng mà, lúc Hứa lão bản lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cùng với giọng nói chắc nịch của cô cô, Lâm Sanh bị kẹp giữa hai vị tổ tông, căn bản không dám động dù chỉ một chút, yên lặng đón nhận ánh mắt 'nóng bỏng' của Hứa lão bản bắn tới.

Để tùy ý cô cô dắt đi.

Từng bước từng bước một đi tới, khí lạnh quanh người càng tỏa ra dày đặc, Lâm Sanh không dám ngẩn đầu nhìnchỉ nghe giọng cô cô nói:

"Xin chào, nghe Sanh Sanh nói cô là đại lão bản công ty của con bé."

Hứa Nam liếc mắt nhìn Lâm Sanh đang giả đà điểu, giơ tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Túc đưa ra, bình tĩnh trả lời:

"Xin chào, tôi là Hứa Nam."

Dường như biết mối quan hệ giữa hai người này không bình thường, Lâm Túc cũng không tính giới thiệu cháu gái, chỉ khẽ cười nói:

"Tổng giám đốc tập đoàn XM, rất hân hạnh được biết."

Ánh mắt Hứa Nam hơi ngưng đọng lại, không biểu lộ bất kỳ biểu tình gì, khẽ cười, nhẹ giọng nói:

"Tổng tài tập đoàn LT, xem ra hôm nay tôi rất vinh hạnh được gặp ngài ở chỗ này."

Lâm Sanh chết lặng, hai vị tổ tông cứ như vậy nhìn nhau, lại nhìn thấu thân phận đối phương.

Quả nhiên, đại lão chính là đại lão!

Nắm tay cháu gái, lòng bàn truyền đến cảm giác ướt nhẹp, dinh dính, Lâm Túc nhíu mày, cháu gái sợ người kia làm gì, quả thực không có tiền đồ.

Lâm Túc hiểu rõ cháu gái, không sợ trời không sợ đất ngoại trừ ngoài sợ cô, nhìn Hứa Nam ý vị thâm trường, cháu gái lại biết sợ đại lão bản.

Cháu gái ở trước mặt người khác biểu hiện mất tự nhiên bất an, điều này làm cho Lâm Túc không quá vui vẻ, xem ra cô nên hỏi một chút chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt nhìn về phía Hứa Nam, Lâm Túc gật đầu ra hiệu:

"Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không thể tiếp chuyện được."

Hứa Nam khẽ cười:

"Xin cứ tự nhiên."

Nhìn tiểu bảo mẫu bị nữ nhân khác dắt tay rời đi, Hứa Nam thu lại nụ cười, trong con ngươi lóe lên hàn quang.

Lâm Sanh rất muốn quay đầu nhìn Hứa Nam, cùng Hứa Nam giải thích gì đó nhưng cổ ánh mắt hận không thể xuyên hai cái lỗ phía sau lưng, cô lại không có tiền đồ sợ hãi nữa rồi.

Lúc này trong đại não của Lâm Sanh ngoại trừ thật nhiều đám mây trắng còn có 3 chữ 'Tiêu đời rồi' xẹt qua xẹt lại liên tục không ngừng trong đám mây.

Hai vị tổ tông gặp mặt, đơn giản chỉ vài lời, nhìn như không có vấn đề gì nhưng Lâm Sanh lại có cảm giác áp lực nặng nề, ép tới cô thở không nổi.

Làm sao dỗ dành hai vị tổ tông đây!?

Đi tới một chỗ ít người, Lâm Túc buông cháu gái ra, nói trúng tim đen ai kia:

"Sanh Sanh, nói cho cô cô biết hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cô cô nhà cô thực sự quá thông minh, cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt của cô cô, Lâm Sanh định giả vờ giả chết đến cùng, vô tội chớp chớp mắt:

"Cô cô, không có gì nha."

Lâm Túc cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, sự uy nghiêm đè ép vô hình lặng lẽ phóng ra, nhìn cháu gái thản nhiên hỏi:

"Là ngứa da muốn ăn đòn phải không?"

Cảm giác áp bách đến từ cô cô đang ập tới, vẻ mặt Lâm Sanh căng thẳng, chột dạ sờ sờ vành tai, cố gắng bình tĩnh tự nhiên, khoác tay cô cô mình.

Khẽ đung đưa tay Lâm Túc, giọng mềm mại:

"Cô cô, thực sự không có gì."

"Sanh Sanh, loại người nào cô cô chưa từng gặp qua." Lâm Túc giơ tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Sanh, giọng nghiêm túc, "Ánh mắt của người kia nhìn con không bình thường."

Lâm Sanh không dám động bàn tay ngọc ngà trên mặt, để Lâm Túc tùy ý nhéo mình, không khỏi mở to mắt hỏi:

"Cô cô người nhìn ra được... cái gì không bình thường?"

Lâm Túc xoa xoa mặt cháu gái mình, suy nghĩ một chút, tìm cách diễn tả hình ảnh đó chuẩn nhất, nhất là ánh mắt vừa rồi Hứa Nam nhìn cháu gái mình.

"Ánh mắt của người kia giống như sói, hung ác độc lại bá đạo, mà trong mắt của nha đầu đó, con chỉ có thể là chú thỏ trắng bé nhỏ đáng thương, hiểu chưa?"

Sói sẽ ăn thỏ trắng bé nhỏ, sạch sẽ không chừa thứ gì.

Nghe nói thế, Lâm Sanh ở trước mắt cô cô rất không có hình tượng, tức giận đến nổi hai má phồng lên, bất mãn hỏi:

"Cô cô, vì sao con là thỏ trắng nhỏ bé mà không phải sói thảo nguyên?"

Lâm Túc hầu như không cần nghĩ, không hề khách khí trả lời cháu gái mình:

"Bởi vì con quá ngốc."

"Con ngốc à..." rõ ràng đâu có ngốc, ngược lại từ ngày gặp Hứa lão bản càng ngày sợ hãi là... thật.

Đầu óc Lâm Túc khôn khéo, ánh mắt rất độc đáo, tự nhiên có thể nhìn ra một vài thứ không tầm thường nhưng lại không tiện đâm thủng, lo lắng cháu gái hoàn toàn ngược lại với mình, cũng không thể tiếp tục hỏi.

Cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, Lâm Túc giơ tay lên chọt chọt trán cháu gái, nghiêm túc dặn dò:

"Sanh Sanh, con phải nhớ kỹ lời cô cô nói: bất kỳ mối quan hệ nào đều phải đến điểm dừng, có chừng mực."

"Ồ." Lâm Sanh lên tiếng trả lời, không dám làm trái, trước hết trấn an cô cô: "Con nhớ kỹ rồi."

"Ừm, nghe lời mới ngoan." Lâm Túc hài lòng gật đầu, khoác tay cháu gái, khẽ cười: "Đi thôi, cùng cô cô đi qua đó."

Lâm Sanh thành thật đi theo cô cô mình, đi được mấy bước lại đảo tròn mắt, không được, cô phải nghĩ cách thoát khỏi bên người cô cô.

Vừa rồi mặt Hứa lão bản phủ đầy băng, ánh mắt lãnh đạm, nhất định là cực kỳ tức giận.

Nếu như cô còn không nhanh chóng đi giải thích, Hứa tổ tông có phải sẽ như núi lửa phun trào không?

Hai mắt Lâm Sanh chợt sáng lên, dừng bước, Lâm Túc cảm nhận được cũng dừng bước, nghiêng mặt qua nhìn, khẽ hỏi:

"Sao vậy?"

"Cô cô, con muốn đi vệ sinh."

"Vừa rồi con uống quá nhiều." sợ cô cô của mình không tin Lâm Sanh vội vàng bổ sung thêm một câu, mạnh mẽ đè xuống chột dạ trong lòng, biểu tình trên mặt giả vờ rất gấp gáp.

Lâm Túc cũng không có ngay lập tức trả lời, cô nhìn vào đôi mắt trong veo của cháu gái, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Trong lúc Lâm Sanh suýt chút nữa sợ hãi ánh mắt của cô cô, mở miệng nói: Bỏ đi, con không đi nữa.

Vẻ mặt Lâm Túc bình tĩnh, buông cháu gái ra, khẽ cười nói:

"Đi đi, nhanh về đó!"

"Dạ." Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, trong lòng mừng như điên, bộ dạng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, "Cô cô, con sẽ tìm người sớm thôi."

Lâm Túc cười trả lời:

"Đi đi."

Thành công thoát khỏi cô cô, chuyện này không thể chậm trễ, Lâm Sanh bước về phía chỗ vừa rồi.

Đại sảnh người đến người đi, Lâm Sanh dù ở rất xa vẫn có thể từ trong đám người kia nhận ra dáng đứng vừa quen thuộc vừa ngạo nghễ của Hứa Nam, mà Hứa Nam dường như biết Lâm Sanh sẽ quay lại, cô vẫn còn đứng ở đó không hề rời đi.

Khi thấy mấy nam nhân mặc âu phục vây quanh Hứa Nam, họ còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ, mỹ nữ phối với soái ca, hình ảnh hài hòa biết bao! Bình giấm chua từ đáy lòng Lâm Sanh nhanh chóng bốc lên.

Không thể không thừa nhận Hứa lão bản trời sinh chính là thể phát sáng, hấp dẫn biết bao ánh mắt.

Lúc nói chuyện, khóe mắt Hứa Nam vẫn chú ý động tĩnh chung quanh, mãi đến khi nhìn thấy Lâm Sanh đi về phía cô, lúc này mới chậm rãi thu hồi dư quang.

"Thật ngại quá, tôi không thể tiếp chuyện nữa." Hứa Nam bình tĩnh nói sau đó xoay người rời đi.

Lâm Sanh thấy Hứa Nam đột nhiên muốn rời đi, trong lòng 'lộp bộp', Hứa lão bản chắc chắn phát hiện cô tới, nhất thời nóng nảy, khẽ kéo đồ lên, không quan tâm hình tượng thục nữ gì đó, chạy trong đại sảnh.

"Hứa Nam, chị đừng đi, nghe em giải thích, chị chờ em chút."

Hứa Nam rõ ràng nghe thấy, khóe miệng cong lên, ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân càng đi càng nhanh.

Hứa lão bản thật sự giận rồi, cũng không phản ứng lại cô, Lâm Sanh gấp đến độ như đổ dầu vào lửa.

Đột nhiên một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh, ngăn cản đường đi của cô, hắn cười nói:

"Vị nữ sĩ này, xin dừng lại, trong bữa tiệc không thể tùy ý chạy."

Lâm Sanh không thể không dừng bước, thở hổn hển, nhìn nam nhân cản đường mình, áy náy nói:

"Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi thật sự có việc gấp."

"Có chuyện gì gấp, cần tôi giúp không?"

"Không cần, cảm ơn."

Lâm Sanh tự nhận là mình đã rất lịch sự nhưng gã kia hình như không có ý định thả cô đi.

"Tôi tên Hoàng Đan, rất hân hạnh được biết em." Hoàng Đan giơ ly rượu đỏ đưa tới, vẻ mặt cười ấm áp, "Rất hân hạnh nếu được mời em một ly."

Lâm Sanh không nhận, vội vàng gấp gáp ngẩng đầu nhìn, đâu còn thân ảnh Hứa Nam nữa, lúc này đã biến mất không còn chút tung tích, cô tức giận, thầm cắn răng, trợn mắt giận dữ nhìn Hoàng Đan.

Hoàng Đan bị Lâm Sanh nhìn hầm hầm cũng không để ý, ly rượu đỏ một lần nữa được đưa đến trước mặt Lâm Sanh, hắn khẽ cười hỏi:

"Có thể nói cho tôi biết, em tên gì không?"

Có thể tới tham gia bữa tiệc này thì đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, có thân phận có địa vị, Lâm Sanh không muốn gây thêm phiền phức, càng không muốn trêu chọc bất kỳ ai, cô nhịn xuống, duy trì nụ cười:

"Hoàng tiên sinh, thật xin lỗi..."

'Cộc cộc...' tiếng giày cao gót giẫm trên sàn vang lên lanh lảnh hòa trong tiếng trò chuyện, truyền vào tai Lâm Sanh rất rõ ràng, mùi hương quen thuộc cũng theo tới, tiếng cộc cộc ở bên cạnh cũng biến mất.

Đại boss!

Trong lòng Lâm Sanh vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn, ánh đèn không quá sáng còn chưa nhìn rõ được mặt Hứa Nam, cổ tay đã bị người kia mạnh mẽ nắm lấy.

Rất nhanh bên tai truyền tới tiếng Hứa Nam hàm chứa sự cảnh cáo:

"Hoàng tiên sinh, thật xin lỗi, vị này là người của tôi, không thể tiếp được."

Hứa Nam một thân quần dài màu đen, tư thế hờ hững, Lâm Sanh dường như yếu đuối, có chút ngây ngẩn nhìn Hứa Nam, mới vừa nghe Hứa Nam nói đột nhiên trong lòng sinh ra một loại ảo giác 'Bá đạo tổng tài thích tôi'.

Nhưng mà Lâm Sanh vui vẻ chưa được bao lâu hiện thực dường như tàn khốc hơn, Hứa Nam cứu Lâm Sanh thoát ra, siết chặt cổ tay Lâm Sanh dẫn theo Lâm Sanh bước về phía trước, cũng không liếc mắt nhìn Lâm Sanh, cũng không để ý đến Lâm Sanh.

Lâm Sanh chột dạ không được tự nhiên, cô do dự, giơ tay lên khẽ kéo góc quần Hứa Nam, nhỏ giọng nói:

"Chị đừng không nói lời nào, em rất sợ."

"Thực sự em không có lừa chị, em cũng không ngờ gặp chị ở đây."

Lâm Sanh lải nhải:

"Chị nói gì đó được không, muốn hỏi gì, em sẽ nói rõ với chị."

"Nè, chúng ta đều quen thuộc không cần khách sáo, chị xem, chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là một loại duyên phận, chị nói đúng không?"

"Hứa Nam, chị... chị... chị... chị nói chuyện đi!"

Hứa lão bản vẫn không có phản ứng lại, Lâm Sanh ngẩng đầu nhìn Hứa Nam, trên mặt không có biểu tình gì, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, không nhìn ra rốt cuộc có giận hay không.

Xong đời.

Đây chính là dấu hiệu đại lão bản tức giận, che giấu bên dưới sự bình tĩnh chính là bão táp đang tới.

Không được không được, cô phải nghĩ cách, dỗ đại boss vui vẻ, cũng không thể mới vừa phát triển mối quan hệ lại bị trì trệ thục lùi.

Chờ ánh mắt Lâm Sanh dời khỏi mặt Hứa Nam, lúc này mới phát hiện hai người đã rời xa đại sảnh, Hứa Nam nhẹ nhàng tiến bước cũng không có ý dừng lại.

Lâm Sanh kéo tay Hứa Nam, vội vàng hỏi:

"Chị muốn dẫn em đi đâu?"

Hứa Nam không mở miệng, mắt không chớp, nắm chặt tay tiểu bảo mẫu, bước lên cầu thang thông lên lầu 2, lạnh lùng nói:

"Trở về phòng, chúng ta nói chuyện."

Lâm Sanh: Trở về phòng?!

Nói chuyện gì!?

-----------------------------------

Ps. Vào phòng nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện thôi :v Chắc tin :v

Cuối tuần vui vẻ!^^ À, Chủ nhật này ngày 6.4 lúc 5-7 giờ chiều mình có đội đá banh (gồm mấy chị/bạn đi sơn trường hồi trước tết với mình) ở Sân mini Thành Phát(số 4 Lê Đại Hành, Phường 15, Quận 11, Hồ Chí Minh) Bạn nào có nhã ý muốn tham gia thì cmt, inbox nha!^^

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy! - Chương 47: Đại lão bản bất ngờ nổi giận.