Đại lão bản phân phó, trợ lý rất nhanh đã đặt xong vé máy bay, tiến vào phòng tổng tài báo cáo lịch trình:
"Hứa tổng, chuyến bay sớm nhất đến thành phố Z là 2 giờ chiều. Bây giờ là 12 giờ rưỡi, còn cách 1 tiếng rưỡi nữa thì bay, tài xế đưa ngài ra sân bay đã sắp xếp xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
"Ừm, đã biết." Hứa Nam trả lời, phất tay cho trợ lý ra ngoài, gọi điện cho Tô Bối An:
"An An, qua đây, đưa mình ra sân bay."
Tô Bối An nhận được điện thoại của Hứa Nam. Không nói hai lời, đón người lao ra sân bay.
Hứa Nam lưng thẳng tắp, hơi ngửa đầu dựa vào ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là dưới cặp mắt bao phủ một vòng đen nhàn nhạt xung quanh da thịt trắng noãn.
Nam Nam nhà cô tối qua ngủ không ngon?
Tô Bối An cười cười, tối qua lúc hai người ăn cơm chung, Hứa Nam không để cho cô có thể ép hỏi, nhắc tới tiểu bảo mẫu của mình, vẫn là thái độ thờ ơ.
Từ trong miệng Nam Nam nhà cô nói ra lời bàn luận về tiểu bảo mẫu, Tô Bối An rút ra một kết luận, cái tiểu bảo mẫu này cực kỳ đặc biệt.
Nhưng khiến cho Nam Nam nhà cô cả đêm không yên giấc, Tô Bối An cảm thán, nữ nhân này thật đặc biệt.
Tô Bối An nhìn đèn giao thông, giơ tay chạm vai Hứa Nam, mở miệng hỏi:
"Sao đi vội vội vàng vàng vậy, tiệc tối nay cậu không tham dự?"
Hứa Nam không mở mắt, con ngươi chuyển động, nhẹ giọng trả lời:
"Bỏ đi, không đi."
Cô chán ghét cái loại coi mắt trá hình đó.
Tô Bối An do dự nói:
"Cậu không đi, có thông báo cho lão gia tử nhà cậu không?"
"Không." Hứa Nam thẳng thắn nói.
"Cậu không báo một tiếng, cứ đi như thế, không sợ ông ấy không nể mặt mũi, dưới cơn nóng giận, tự mình đến XS tóm cậu về à?"
Hứa Nam mở mắt ra, xoa xoa chóp mũi nói:
"Nếu như mình báo trước, khả năng sẽ không để mình đi, tiệc tối cậu đến thử đi, giúp mình ứng phó."
"Được, nhìn cậu bộ dạng vội vội vàng vàng..." Tô Bối An vừa nói vừa khởi động xe, lại như thuận miệng nói: "Không phải là có liên quan với tiểu bảo mẫu nhà cậu chứ?"
Mâu quang Hứa Nam lóe lên, không nói gì.
Chậc, quả nhiên là có liên quan với tiểu bảo mẫu.
Tô Bối An cười lắc đầu:
"Mình thật tò mò, cái vị tiểu bảo mẫu nhà cậu, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, có thể làm cho cậu chết mê chết mệt."
"Một nữ nhân đáng ăn đòn." giọng Hứa Nam hiển nhiên không quá nguyện ý nhắc tới tiểu bảo mẫu.
Tô Bối An càng tò mò hơn:
"Đáng ăn đòn ra sao?"
Hứa Nam liếc nhìn Tô Bối An, tránh nặng tìm nhẹ nói:
"Cậu rất tò mò vậy thì nhanh chóng làm xong việc trong tay, tới XS đi, cường độ làm việc ở XS không cao, không giống cậu mỗi ngày ở công ty bận rộn chóng mặt."
Tô Bối An cười cười:
"Cậu đến XS hơn 1 tháng, khi nào trở về tổng công ty?"
"Không biết, qua một thời gian ngắn nữa!"
"Cậu là đại lão bản, lại vui đến quên cả trời đất." Tô Bối An chuyển đề tài câu chuyện, dùng giọng trần thuật nói: "Là bởi vì tiểu bảo mẫu của cậu ở XS."
"Có thể mời cậu im miệng không."
Tô Bối An nhún nhún vai:
"Có thể."
Lúc này, Hứa Nam thực sự không muốn nhắc tới Lâm Sanh, cô cũng bị nữ nhân hào hiệp này làm cho tức chết, hôm qua gởi tin nhắn, thông báo muốn gả cho cô.
Đợi nửa ngày, kết quả ngoại trừ cái tin nhắn đó, không có bất kỳ bày tỏ gì.
...Ít nhất... gọi điện!?
Không có.
Bị cô xấu, từ chối. Tiểu bảo mẫu tính tình không chịu thua, nên hùng hổ tới chất vấn chứ?
Không có.
Hôm nay bóng người cũng không có.
Biến mất hoàn toàn.
Bên này trêu chọc cô xong, bên kia đánh rắm cũng không có, còn cợt nhả, lại cùng người khác trong công ty liếc mắt đưa tình, nữ nhân kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Hứa Nam suy nghĩ, không thể không hoài nghi, cái tin nhắn kia có phải là Lâm Sanh trêu chọc cô, cô bị nữ nhân này bỡn cợt, trêu chọc nhiều lần lắm rồi.
Nhớ tới hình La Hoa gởi tới, tiểu bảo mẫu bị một đống nữ nhân quây quanh, dáng vẻ thật sự vui vẻ, Hứa Nam nghĩ lông mày lại nổi lên hàn ý.
Tâm phiền ý loạn, suy nghĩ một hồi, đè xuống những thứ không thoải, quay sang nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe, với ý đồ dời đi lực chú ý.
Hứa Nam im lặng nhìn hồi lâu, lại cảm thấy rất vô vị, dứt thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, dời mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh tới sân bay, Tô Bối An đột nhiên mở miệng:
"Nam Nam, chơi đã thì trở về, cậu không ở công ty, mình làm việc cũng cảm thấy không có tí sức lực nào."
Lại thở dài khe khẽ:
"Thật đúng là hâm mộ cậu, kỳ thực mình cũng muốn tới XS, mấy ngày nữa mới có thời gian, bây giờ mình bận rộn không thể phân thân."
Hứa Nam giọng vẫn bình tĩnh:
"Công việc quan trọng, nghỉ ngơi thích hợp cũng rất quan trọng."
"Mình biết, trước hết chờ mình giải quyết LT rồi nói." Tô Bối An tìm chỗ đậu xe.
"Được rồi, Nam Nam, mình gởi một phần tài liệu về lão tổng LT cho cậu, cậu xem trước đi."
10 trận lùi 10, thất bại. Làm cho Tô Bối An tức giận đến mức siết chặt tay lái, đáy mắt toát lên tia bất khuất, nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Mình không tin cái tà ma này, mình Tô Bối An kiên trì bền bỉ, không ngừng cố gắng, không gặm nổi cái cục xương LT vừa thối vừa cứng kia."
Hứa Nam giễu cợt:
"Nếu vừa cứng vừa thối, vậy cậu hà tất gì phải đi gặm, tự mình chuốc lấy khổ."
Tô Bối An cao ngạo hất cằm lên:
"Ăn thua đủ, từ khi nào mình chịu qua khuất phục, nhận thua."
"Không chịu thua, cậu đừng ném cho mình."
"Không không không, ngoài cậu ra, mình thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể bắt được lão tổng LT."
Ở xung quanh sân bay tìm được chỗ đậu xe, sau khi đậu xe xong, xuống xe. Tô Bối An cầm điện thoại, sắp xếp xong tài liệu cá nhân của lão tổng LT gởi qua điện thoại cho Hứa Nam.
"Nam Nam, gởi cho cậu rồi."
"Được, trở về mình sẽ xem." Hứa Nam mở tài liệu, chỉ liếc sơ qua.
Tô Bối An gật đầu, nói:;
"Lão tổng LT đến thành phố Z, nếu ở thành phố Z có thể hẹn gặp, thời gian cụ thể địa điểm gặp mặt, mình sẽ gởi cho cậu."
"Ừ." Hứa Nam trả lời.
Tô Bối An tháo dây an toàn, nhìn Hứa Nam, căn dặn:
"Còn nữa, cậu một thân một mình ở bên kia phải chăm sóc tốt chính mình, sớm trở về bên đây."
"Ừ, yên tâm đi."
Cô có thϊếp thân tiểu bảo mẫu hầu hạ mà.
Tô Bối An nhìn Hứa Nam tháo dây an toàn, híp mắt nở nụ cười:
"Lúc về, tốt nhất là đem tiểu bảo mẫu nhà cậu lừa về luôn."
Hứa Nam ngẩng đầu liếc nhìn ai kia:
"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu."
"Không phải, là mình tò mò." Tô Bối An khẽ cười, mở cửa xe: "Chờ có thời gian, mình nhất định sẽ đi diện kiến chân nhân."
"Được rồi." Hứa Nam xuống xe, "Tới đây thôi, cậu đừng tiễn mình nữa, trở về làm việc đi."
Tô Bối An quả thực bận rộn, cô gật đầu nói:
"Được, tới nơi gọi điện cho mình."
Phòng chờ cho khách VIP, Hứa Nam bước vào liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, thậm chí còn có cả nam nhân đến gần, tất nhiên, tất cả đểu không ngoại lệ khi bị ánh mắt lạnh như băng dọa lui về.
Ngồi trên sofa mềm mại, Hứa Nam nghiêng người dựa vào, hai chân thon dài bắt chéo, mi mắt rũ xuống,
Thờ ơ nhìn ngón giữa lướt điện thoại, ngón tay thon dài đặt trên điện thoại.
Trên dưới tìm mấy tấm hình.
Mỗi một tấm bên trong đều là tiểu bảo mẫu, nụ cười kia cười thật rạng rỡ.
Giữ tấm ảnh vài giây, ngón tay thoáng ngừng lại, vẫn chọn lưu lại.
Đem nụ cười của tiểu bảo mẫu.
Lưu lại trong album điện thoại.
Ngày đó rời khỏi thành phố Z, lúc gọi điện cho tiểu bảo mẫu đã từng nói, khi về sẽ thông báo.
Trước khi lên máy bay, Hứa Nam nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bỏ qua ý niệm thông báo cho tiểu bảo mẫu.
Nói không chừng lúc này tiểu bảo mẫu ở công ty bơi trong vạn khóm hoa, không biết vui vẻ cỡ nào.
Thẳng đến khi tiếng nhắc nhở đăng ký vang bên tai, tâm tình Hứa Nam chợt trở nên vui vẻ, khẽ nói:
"Tiểu bảo mẫu, chờ đó, về nhà thu thập em.."
Buổi chiều 2 giờ, Lâm Sanh đang bận rộn làm việc, đột nhiên cảm giác có một luồng gió lạnh thổi ở phía sau lưng.
Lạnh lẽo, toàn thân cô run lẩy bẩy mấy lần, vội ôm tay, nổi hết da gà.
"A, chuyện gì xảy ra, quỷ nhập vào người sao, sao mình có dự cảm bất thường."
Lâm Sanh lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng rối ren ném đi, tập trung tinh thần vào công việc đang bận rộn.
Qua 2 ngày nghỉ liền tới kiểm kê cuối tháng cùng với kết toán lại các loại khoản.
Cô một kế toán nho nhoi, không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tuần sẽ bắt đầu cần cù chăm chỉ, tăng ca rồi.
Đi làm có ít ngày, bầu không khí của công ty mới cùng với phần công việc hiện tại đánh giá không quá cao quá tốt, Lâm Sanh chỉ có thể kết luận 4 chữ: tạm chấp nhận được.
Tuy là lương thử việc không quá cao, nhưng lượng công việc của kế toán không quá nhiều, cô cũng không bị gò ép.
Từ khi cô tốt nghiệp đại học, 3 năm qua, ở công ty trước học được rất nhiều điều, toàn bộ công việc quản lý kế toán đều thuần thục, rồi thăng lên vị trí chủ quản.
Dường như không có trở thành nữ tinh anh thật lợi hại, chứng nhận trung cấp còn chưa giành được vào tay.
Haizz.
Cô quả nhiên không thích hợp làm nữ cường nhân.
Thu hoạch lớn nhất ở công ty mới à, chính là quen biết một đám bạn mới cùng với quen biết Hứa Nam.
Ngày hôm qua cầu hôn không thành, bị Hứa Nam xấu từ chối, trong lòng Lâm Sanh đầy oán niệm, cũng càng kí©h thí©ɧ thêm tâm lý ngạo kiều của cô, cho nên cô quyết định, không để ý Hứa Nam nữa.
Ai cũng chưa là tiểu bảo bảo.
Ai cũng chưa phải là tiểu tiên nữ.
Dựa vào cái gì bị chọc còn phải đi dỗ dành?
Cô cũng cần mà.
Lúc này, Lâm Sanh bắt đầu làm việc, là một kẻ nghiện công việc, bất cứ tâm tình phức tạp gì đó đều sẽ không ảnh hưởng tới trạng thái làm việc của Lâm Sanh, bận rộn cả một ngày.
5 giờ tiếng chuông tan tầm vang lên.
Lâm Sanh mới vừa thả bảng báo cáo trong tay xuống, Ngô Phân chui vào phòng làm việc, hưng phấn đề nghị:
"Chị Lâm, ngày mai nghỉ, có muốn cùng nhau ra ngoài chơi không?"
"Đi đâu chơi?" đối với chuyện đi chơi này, Lâm Sanh không có hứng thú lắm, thuận miệng hỏi thôi.
"Ban đầu là định đi công viên trò chơi." Ngô Phân nhận ra được biểu tình kia của Lâm Sanh, biết là Lâm Sanh không có hứng thú.
Lâm Sanh suy nghĩ một chút, không biết cô cô nhà cô khi nào ghé thăm, cô gật đầu:"Được rồi, vậy mọi người đi đi, chị còn có việc."
"À, vậy em về trước nha."
Lâm Sanh cười trả lời:
"Về đi!"
Ngô Phân đi tới cửa phòng làm việc, chợt quay đầu lại hiếu kỳ hỏi:
"Chị Lâm, cái trắc nghiệm nhân sinh đáng sợ lần trước của chị, chị lựa chọn con đường nào?"
Còn phải nói sao, đương nhiên là chọn con đường đánh Hứa đại boss rồi, Lâm Sanh nhếch miệng với Ngô Phân, lộ ra hàm răng trắng bóng, trả lời:
"Con đường bên phải!"
Đây là con đường không lối về, cuối đường là nhân vật phản diện Hứa đại boss, dù sao cũng sẽ chạy đến hút máu cô, bóc lột cô, hành hạ cô chết đi sống lại.
Nhưng lúc cùng đại boss 'chém gϊếŧ', phản kháng', 'tranh đấu kịch liệt', đấu trí so mưu.
Làm Lâm Sanh cảm thấy hít hở không thông, cô lại có thể thích loại cảm giác càng ngăn cản càng cảm thấy mạnh mẽ.
Tan tầm về nhà, để thưởng cho việc người lao động vùng lên, phản kháng sâu hút máu kiêm hàng xóm nhà bên, Lâm Sanh đặc biệt đi siêu thị mua một đống nguyên liệu về.
Tối nay cô muốn trổ tài, làm một bữa cơm thật ngon, chúc mừng người lao động.
Lâm Sanh khẽ hát, đang bận vo gạo nấu cơm, lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà trong phòng khách đột nhiên vang lên, không hiểu sao, cái dự cảm không lành lại xông lên đầu, Lâm Sanh nhanh chóng lau tay.
Bước vội tới phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên, điện thoại hiển thị 'Cô cô'.
Một giây này, đầu óc Lâm Sanh chỉ có một ý niệm: Tổ tông, rốt cuộc đã tới?
Mang theo tâm lý sẵn sàng trong lòng, điện thoại vừa thông, Lâm Sanh dè dặt kêu:
"A lô, cô cô."
Cô cô nhà cô coi nhẹ lời cầu nguyện của cô, tiếng cười êm dịu truyền tới, cô cô nói:
"Sanh Sanh, cô ở sân bay rồi, không biết đường đi, con nhanh tới đón cô cô."
Lâm Sanh:
"..."
Thật sự đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
May mắn, tổ tông nhà bên còn chưa trở về.
"Dạ cô cô, cô cô đứng yên ở đó, đừng đi đâu, chờ con 10 phút, ngay lập tới đón cô cô."
Cúp máy, nhìn thoáng qua thời gian, 7 giờ 20 phút tối.
Lâm Sanh ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc cô cô nhà cô cũng hưng sư vấn tội, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng thay giày, vội vàng ra ngoài, ở trên đường bắt một chiếc taxi, đón xe chạy thẳng đến sân bay.
Chỗ này đến sân bay không phải rất xa, Lâm Sanh cứ thúc giục tài xế taxi, vị tài xế kia cho rằng cô trễ chuyến bay, lái xe nhanh lên.
10 phút đúng 10 phút, 7 giờ 30 đến sân bay. Bất quá giữa dòng người ở sân bay, thân ảnh lui tới, Lâm Sanh không biết vị trí cụ thể của cô cô mình.
Vừa đi khắp nơi nhìn ngó vừa gọi điện cho cô cô nhà mình:
"Cô cô, con tới rồi, cô cô ở đâu?"
"Cô cô ở dưới màn hình lớn."
Lâm Sanh vội nói:
"Cô cô đừng đi đâu, con lập tức tới tìm cô cô."
Ở thành phố Z 3 năm, mỗi năm bay vài lần, sân bay coi như quen thuộc, Lâm Sanh xoay người, dọc theo hướng màn hình lớn bước nhanh tới.
Xuyên qua đoàn người, bước chân Lâm Sanh vội vã.
Ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên dừng lại dưới màn hình lớn, đứng ở đó là một dáng người thùy mị thướt tha, cùng với gương mặt hồng hào mỹ lệ.
Lâm Sanh mở cờ trong bụng, cực kỳ hưng phấn, cách đoàn người đi tới đi lui, cô nhịn không được, kích động phất tay hô to:
"Cô cô!"
Bên tai một mảnh ầm ĩ, cô cô lại nghe thấy, ngước mắt nhìn về phía cháu gái đang chạy như bay, tư thế chạy thật sự không có chút hình tượng nào, lại có chút bất đắc dĩ.
Đáy mắt rút đi lãnh ý yếu ớt, nổi lên nhu tình nhè nhẹ, Lâm Túc nở nụ cười xinh đẹp. không khỏi mở hai tay, nghênh đón cô cháu gái đã lâu không gặp.
Sân bay người qua tấp nập, Máy bay của Hứa Nam vừa hạ cánh, mới vừa đi tới một chỗ, loáng thoáng, dường như nghe thấy gì đó, bước chân ngừng lại.
Ngẩng đầu, cách cặp kính râm tùy ý nhìn khắp nơi mấy lần, xa xa, ánh mắt phút chốc ngưng trọng, đó là thân ảnh quen thuộc, tiểu bảo mẫu dáng vẻ vội vàng chạy như bay, không có phòng bị chút nào, cứ như vậy tiến vào trong con ngươi của cô.
Sắc mặt tiểu bảo mẫu ửng hồng, không coi ai ra gì, hưng phấn quơ tay, bước bước lớn, tóc dài sõa vai chạy bộ, gió thổi ra sau.
Hướng tiểu bảo mẫu chạy, hình như là phía cô, Hứa Nam giật mình, hô hấp nhất thời hỗn loạn, sao tiểu bảo mẫu biết cô trở về?
Cố ý tới sân bay đón cô?
Tiểu bảo mẫu chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đến gần cô, Hứa Nam không hề chớp mắt nhìn người kia, đáy lòng chậm rãi dâng lên một niềm sung sướиɠ khó tả.
20m, 15m, 10m... cách biển người, trong nháy mắt, nhìn tiểu bảo mẫu phóng như bay tới, Hứa Nam suýt chút nữa đưa hai tay lên giữa không trung.
Tiểu Bảo mẫu chợt ngừng bước, chợt gấp gáp quẹo vào một chỗ xinh đẹp, chạy đi, cũng không quay đầu lại.
Chỉ chừa cho cô một bóng lưng tiêu soái.
Hứa Nam giật mình sửng sốt, ánh mắt đuổi theo người kia, khi cô trừng mắt nhìn tiểu bảo mẫu của mình cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng tiểu bảo mẫu vui mừng hớn hở nhào vào lòng một nữ nhân khác.
Trong lòng một nữ nhân khác....
---------------------------
Ps. Trong lòng của cô cô nhưng Hứa đại boss không biết cô cô nên... à mà thôi, tiểu bảo mẫu chết chắc rồi :v