Chương 2: Tự nhiên.

Lâm Sanh vẻ mặt buồn ngủ trùng trùng, híp mắt nhìn công nhân lắp đặt thiết bị chốc lát lại ra ra vào vào, bên tai lại truyền tới tiếng máy khoan điện.

Nghe đến nổi răng đều muốn nhũn ra, Lâm Sanh vô cùng oán niệm, hét:

"Mấy sư phụ, sáng sớm, quấy rầy dân chúng, có thể nhỏ một chút không?"

Một công nhân trong đám lắp đặt vội vàng xoay người, ngượng ngùng nói:

"Thực sự xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn sáng sớm quấy rầy dân chúng đâu, chỉ là chủ nhà này gấp rút muốn ở, quy định chỉ có 5 ngày, chúng tôi cũng không có cách nào."

Công nhân lắp đặt thở dài một hơi, xoay người tiếp tục bận rộn. Đôi con ngươi của Lâm Sanh trợn qua trợn lại, đang muốn đóng cửa, lúc này từ dưới lầu đột nhiên có một dì trung niên đi lên:

"Ô, tiểu Sanh à, sớm vậy đã thức rồi?"

Bà dì đó lập tức che tai lại:

"Ôi, ở dưới nghe động tĩnh cũng không nhỏ, đi lên xem thật đúng là ồn quá, ầm ĩ chết đi được."

Lâm Sanh vội vàng từ trong cửa đi ra, chỉ chỉ nhà đối diện, hỏi:

"Dì Hoàng, không phải phòng này dì chỉ cho thuê không bán sao, chuyện gì xảy ra?"

Dì Hoàng 'Ô' một tiếng, sau đó mặt cười như hoa:

"Dì nói thì nói vậy, chỉ cần có giá thích hợp, bán liền bán, cái chủ nhà này, có lẽ là người có tiền, chi trả toàn bộ, chỉ một ngày liền chuyển."

Lâm Sanh:

"..."

Chi trả toàn bộ, một ngày liền chuyển khoản.

Dì, chúng ta đối nhân xử thế phải có chút nguyên tắc chứ? Nói không bán thì không bán, kẻ có tiền thì sao, chúng ta làm sao có thể đặt tiền trong mắt vậy chứ?

Cô liền nghĩ tới lão bản ghê tởm trước kia, trừ tiền thưởng cuối năm của cô, trùng hút máu, rác rưởi.

Nhìn cô, có nhiều khí phách, nói không làm sẽ không làm, ăn không khí cũng không làm.

"Tiểu Sanh à, mấy ngày nay con nhịn chút, đợi sửa xong rồi thì không có chuyện gì nữa." Dì Hoàng an ủi cô vài câu, tự mình quay xuống lầu: "Ôi, dì phải xuống đây, thật là ồn muốn chết."

Bà sắp bị ồn chết rồi.

Lâm Sanh một lần nữa nằm trên giường, cả người vùi vào trong chăn, cái tiếng máy khoan chết tiệt kia, xuyên qua tường, liều mạng chui vào tai Lâm Sanh, Lâm Sanh bỗng nhiên ngồi dậy, bực bội vò đầu bứt tóc.

"Ồn chết được, tức chết được!"

Tối hôm qua chưa ăn cơm, bụng đói đã thì thầm gọi nên Lâm Sanh rời giường đánh răng rửa mặt, ăn vài miếng sandwich, lấp bụng, mở laptop, cất cao giọng hát, nhét tai nghe vào hai tai, mở tối đa.

Lâm Sanh lên web tuyển dụng, xem một thông báo tuyển dụng tài vụ.

Cô có ba năm làm tài vụ, năm đó vì tích lũy kinh nghiệm, chỉ cần về phòng tài vụ, mọi việc đều là cô làm.

Ba năm qua, từ kế toán nhỏ của công ty cũ, thăng lên làm chủ quản tài vụ, nếu không phải bởi vì tiền thưởng cuối năm bị cắt, cô sẽ không phủi mông rời đi.

Keo kiệt chết tiệt, đáng đời không giữ được nhân tài.

Từ sáng tới xế chiều.

Lâm Sanh đều không ngại tiền lương quá thấp, chỉ ngại chỗ công ty quá xa, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng nhìn trúng công việc kế toán ở một xí nghiệp tư nhân tầm trung trong Tam gia.

Gởi lý lịch sơ lược, Lâm Sanh ung dung thở ra, tắt máy tính, ngồi xụi lơ trên sofa.

Từ nay trở đi, Lâm Sanh cô chính thức gia nhập vào đại gia đình bôn ba vì cuộc sống.

Ngoại trừ bôn ba vì cuộc sống, cô còn muốn cùng tiếng máy khoan ở đối diện quyết đấu sống chết, tiếng máy chết tiệt, đến 8 giờ tối mới hoàn toàn lắng xuống.

Ngày thứ 2, tiếng máy khoan ngừng, 'Bùm bùm đùng đùng' tiếng đập tường lại nổi lên, sáng sớm, Lâm Sanh lần nữa bị đánh thức.

Cô mới bị đánh thức, chuông cửa lại vang lên.

Lâm Sanh mơ mơ màng màng, xoay người không muốn phản ứng, cô ở thành phố này lại không có bạn bè gì, sáng sớm ai tìm cô chứ.

Chuông cửa không ngừng vang lên, cùng với tiếng 'Bùm bùm đùng đùng' đều đáng ghét như nhau, chuông cửa vừa ngừng, điện thoại bên gối chợt vang lên.

Lâm Sanh cầm lên nhìn, điện thoại hiển thị 'Bình Bình', trong nháy mắt cô hoàn toàn không còn buồn ngủ.

"Không phải chứ?"

Trời ơi trời ơi, lại quên hôm nay là chủ nhật, Bình Bình nói hôm nay nghỉ tới tìm cô. Lâm Sanh vội vàng xuống giường, chân què chạy như điên tới cửa, hét:

"Bình Bình, đừng ấn, tới, mình tới rồi nè."

Bình Bình tên đầy đủ là Thẩm Bình, là bạn hồi đại học của Lâm Sanh, thông qua bạn bè ở trường đại học kế bên quen biết, trải qua 5 năm gian khổ, trở thành khuê mật thân thiết của nhau.

Thẩm Bình đại mỹ nữ quá thích quản giáo cho nên lâu như vậy cô không ra mở cửa chào đón, khẳng định lại bị cằn nhằn không ngừng, Lâm Sanh sợ bị mắng, mở cửa.

Còn chưa thấy rõ mặt mũi thật của người tới, giơ tay đem người ta ôm vào lòng, hò hét:

"Bình Bình, rốt cuộc cậu cũng tới, mình cứ tưởng cậu chết rồi."

Lâm Sanh ôm 'Bình Bình', cô đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, 'Bình Bình' với cô chiều cao không xê xích bao nhiêu, sao cô lại thấp một khúc vậy?

Bình Bình xưa nay thích dạy dỗ vì sao không lên tiếng? Vì sao 'Bình Bình' trong lòng không nhúc nhích, tại sao lại thở vào? Chờ đã, vì sao công nhân lắp đặt ở đối diện không làm việc, đồng loạt nhìn cô?

Ừm, cô... hình như, ôm nhầm người... bởi vì... mùi hương tỏa ra trên người Bình Bình ... cùng người trong ngực cô... không giống với 'Bình Bình'.

Trong lòng ngực có một giọng lạnh lẽo truyền tới:

"Ôm mừng năm mới sao, còn không buông ra."

Chờ chút, giọng này.

Lâm Sanh ngẩn ngơ chốc lát, phút chốc trợn to mắt, không phải người kia, cái người bị cô hất trà sữa, cái người giẫm chân cô.

Lâm Sanh khóe mắt len lén nhìn xuống, chí ít cũng là giày cao gót mười centi mét.

Không phải chứ, đánh chết cũng không buông tay!

Mu chân trái, hình như bắt đầu đau.

Đừng đạp mu chân phải, hình như vẫn đau.

E rằng, cô thật sự nên đi mua vé số. Hôm qua mới gặp mặt, nay lại gặp mặt?

Đây là người ta hay gọi nghiệt duyên?

Hứa Nam hít sâu một hơi, kiềm chế không biểu lộ gì, giọng hết sức hòa nhã:

"Chào cô, vị nữ sĩ có thể buông tôi ra hay không?"

Hất cánh tay trên người ra, chẳng những không buông ra, hình như còn siết chặt.

Hứa Nam mím chặt môi, cửa vừa mới mở ra, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người, đã bị ôm chặt, cô chỉ nhìn thấy nữ nhân này mặc đồ ngủ, mái tóc dài xốc xếch.

Hôm nay nghe phản ứng của công nhân, cô gái cách vách bất mãn sáng sớm lắp đặt, làm hàng xóm mới, cô chỉ có thể diễn tả áy náy bằng sự thăm hỏi.

Mà thôi.

Thẩm Bình từ dưới lầu lên, nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, cô sửng sốt.

Lâm Sanh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt vừa vặn hướng về phía Thẩm Bình, gương mặt đó có thể nói là hết sức sinh vô khả luyến*, mơ hồ còn có chút bi thương, liền hỏi:

"Sanh Sanh, hai người đang làm gì?"

*Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.



Nghe thấy giọng quen thuộc, Lâm Sanh lập tức mở mắt, khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng, cứu mạng, cứu mạng a.

Hứa Nam muốn xách tên trong ngực mình ra, lúc này nghe được giọng nữ vang lên, dường như quen người thần kinh này, cô cảm thấy không cần kí©h thí©ɧ kẻ tâm thần, kẻ tâm thần gϊếŧ người không phạm pháp.

Hứa Nam rất nhanh tỉnh táo lại, cô quay đầu, giương mắt nhìn nữ nhân trẻ tuổi đứng lặng ở dưới lầu, hơi nhíu mày, đưa ngón tay chỉ Lâm Sanh đang ôm cô không buông:

"Cô ta có phải bị bệnh không?"

Thẩm Bình nhìn vẻ mặt không nhịn được của Hứa Nam, lại nhìn gương mặt sinh vô khả luyến của Lâm Sanh, bên mép cười, gật đầu:

"Quả thật có bệnh."

Nghe ngữ khí, hai người này quen biết.

Hứa Nam nhíu mày:

"Có bệnh nên đi bệnh viện."

"Ê, cô nói cái gì đó."

Trong lòng Lâm Sanh phát cáu, giơ tay chống vai Hứa Nam, đẩy Hứa Nam ra.

Thở phì phì ngẩng đầu trừng mắt giận dữ nhìn Hứa Nam, chạm phải đôi mắt hắc bạch phân minh kia, lập tức cúi đầu, cơn tức giận trong nháy mắt tan biến sạch sẽ, không có tiền đồ mà rụt cổ, lắp ba lắp bắp phản bác:

"Cô... cô... cô, cô mới có bệnh đó."

Hứa Nam rốt cuộc nhìn thấy rõ mặt người kia, hơi ngẩn người:

"Lại là cô?"

Lâm Sanh hoảng sợ lui một bước, phất tay, nói:

"Không phải tôi, cô nhận lầm người."

"Oan gia ngõ hẹp." Hứa Nam phun ra bốn chữ, mặt không chút thay đổi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lâm Sanh.

Thẩm Bình thấy thế, vội vàng đi tới, tò mò hỏi:

"Hai người quen nhau?"

Hứa Nam cười nhạt:

"Cô hỏi tên đó đi."

"Không quen." Lâm Sanh cực nhanh đáp, nắm tay Thẩm Bình kéo lên, cũng không để ý Hứa Nam đứng trước mặt cô, lôi kéo Thẩm Bình vào cửa.

"Binh' một tiếng, Lâm Sanh nhanh chóng đóng cửa lại, dựa vào cửa, nghĩ lại còn rùng mình, vỗ ngực:

"Xui xẻo, thực sự xui chết được, hù chết người ta, thực sự làm mình sợ muốn chết."

Thẩm Bình vỗ nhè nhẹ lưng Lâm Sanh:

"Xảy ra chuyện gì, cậu không biết mỹ nhân ngoài cửa, cậu ôm người ta làm gì?"

Lâm Sanh thở dài một hơi: "Bình Bình, mình muốn nói, đừng nói là cậu không tin, ngay cả mình cũng muốn rối loạn thần kinh." cô giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa, "Người kia chính là người hôm qua mình đã nói với cậu, suýt chút nữa giẫm què chân mình đó."

"Hả, Cậu chắc chứ?"

"Chắc 100%, gương mặt đó hóa thành tro mình cũng nhận ra." Lâm Sanh vừa nói vừa nheo mắt, từ mắt mèo nhìn ra, cô sợ hãi, "Không phải chứ, nữ nhân kia tự nhiên lại ở phòng đối diện."

Thẩm Bình xách cổ áo Lâm Sanh, kéo vào phòng trong:

"Được rồi nha, cậu không biết còn ôm cô ta, mình có thể thấy, cô ta đi đôi cao gót mười centi mét, người ta không giẫm què cậu cũng may lắm rồi."

"Cũng vì thấy cô ta mang giày cao gót, mình mới ôm không dám buông tay, mình sợ cô ta lại giẫm mình, đau lắm." Thẩm Bình buông Lâm Sanh ra, Lâm Sanh liền kéo Thẩm Bình ngồi trên sofa.

Cô bĩu môi ủy khuất:

"Hơn nữa, mình lại không biết là cô ta, mình tưởng là cậu, ai biết ôm lầm người."

"Cậu cho là mình?" Thẩm Bình ngẩn người, cô sát tới trước mặt Lâm Sanh, đưa tay vén mí mắt Lâm Sanh, "Nhiều năm qua, mình không phát hiện cậu bị cận, đôi mắt sáng này, sao có thể đem hai người khác nhau nhìn thành một người?"

"Chuông cửa cứ reo, mà mình đang ngủ nên không đi mở cửa." Lâm Sanh nhỏ giọng lầm bầm, "Cậu gọi điện cho mình, mình tưởng cậu đến rồi, không mở cửa cho cậu, mình đây không phải sợ cậu mắng mình à, mình chỉ nghĩ, có gấu lớn ôm trước mặt, cậu sẽ không mắng mình."

"Cậu thật quá gian xảo." Thẩm Bình lắc đầu, cô nhẹ nhàng kéo kéo đồ ngủ của tên kia, ghét bỏ nói, "Không cần đi làm, sao cậu lại trở nên trụy lạc như thế, nhìn coi mấy giờ rồi, chưa chịu rời giường, nhanh lên thay đổi cho đẹp chút, mình dẫn cậu ra ngoài ăn cơm."

Nhắc tới ăn, Lâm Sanh rất nhanh liền hưng phấn:

"Mình muốn ăn lẩu."

"Được, được hết."

"Ừ, cậu chờ mình." Lâm Sanh như một cơn gió, chạy cực nhanh vào phòng ngủ.

Thẩm Bình chợt nhớ tới gì đó, hô:

"Sanh Sanh, chân của cậu còn có thể đi được à?"

Trong phòng ngủ truyền tới:

"Cậu mời khách, có thể đi."

Thẩm Bình:

".."

--------------------

Ps. Hất trà sữa xong giờ còn ôm người ta, Lâm Sanh tỷ làm tốt lắm :v