Lời nói xong, Hứa Nam cũng không thèm đề ý ai kia, quay về phòng tắm tẳm rửa, chờ cô tắm xong đi ra, cô suy nghĩ một lát rồi đi đến bên cửa sổ, cũng không ra phòng ngủ đến phòng khách nhìn xem rốt cuộc Lâm Sanh có quỳ giày cao gót hay không.
Theo tính cách Lâm Sanh, để Lâm sanh thành thật quỳ giày cao gót thì chuyện đó không tồn tại.
Hứa Nam đứng lặng ở cửa số sát đất, nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố ngoài cửa sổ, nhíu mày, ngón tay ở trên điện thoại vòng vo, vẫn là gọi một cú điện thoại, thông máy, nhẹ hỏi:
"Mẹ, thái độ ba con thế nào?"
Hứa phu nhân trầm ngâm không nói, quay đầu nhìn Hứa Chí Hồng ngồi ở sofa, Hứa Hồng Chi giống như cảm giác được ánh mắt vợ mình, nhận thấy vợ mình khó nói, thấp giọng hỏi:
"Là con gái sao?"
Hứa phu nhân không trả lời Hứa Hồng Chí, nhìn hắn, sau đó chỉ chừa lại bóng lưng, giọng trong trẻo hàm chứa ý tứ:
"Khai thông, thái độ không rõ, nhưng Nam Nam không cần lo lắng, có mẹ ở đây ba con dám ăn hϊếp con, mẹ mắng ông ta."
Ý tứ trong lời vợ mình, Hứa Hồng Chí làm sao nghe không hiểu, vợ tự nhiên ở trước mặt con gái coi thường hắn, nét mặt già nua không chỗ nào phóng, trong nháy mắt xụ xuống, tờ báo trong tay nặng nề đập lên bàn, như lời nhắc nhở vợ mình rõ ràng, hắn rất bất mãn.
Hứa phu nhân nghe thấy tiếng lạ thường, quay đầu liếc nhìn Hứa Hồng Chí, cũng không thèm để ý.
Cho dù cách điện thoại, Hứa Nam cũng nghe được tiếng rầm rõ ràng, có chút bất đắc dĩ hỏi:
"Mẹ, ba con chắc không sao chứ?"
"Ba con có thể có chuyện gì, có thể ăn có thể uống, vừa rồi bệnh cũ tái phát." Hứa Phu nhân mặt hiền lành, giọng dịu dàng mềm mỏng hỏi thăm: "Nam Nam, bây giờ tối rồi, hai đứa chưa ngủ?"
Hứa Nam khẽ đáp:
"Con vừa tắm xong, liền gọi điện thoại cho mẹ hỏi thăm tình hình."
Hứa phu nhân cười nói:
"Mặc kệ thế nào, con phải tin ba con, ba con vẫn yêu con."
Nghe lời của vợ, trên gương mặt già nua của Hứa Hồng Chí lúc này mới thu hồi cảm xúc, nếp nhăn ở khóe mặt dường như có chút hiền lạnh, rút đi vẻ nghiêm khác bình thường, làm cho ông ấy có vẻ bình dị gần gũi, Hứa Hồng Chí một lần nữa nhặt báo lên, vểnh tai nghe vợ và con gái nói chuyện điện thoại.
Hứa Nam nhỏ giọng:
"Cảm ơn ba mẹ."
Hứa phu nhân sẵng giọng:
"Nha đầu ngốc, ba mẹ đều hi vọng con mình hạnh phúc vui vẻ, ba con cũng không ngoại lệ, chỉ là dùng sai cách, Nam Nam, không nên trách ba con, ông ấy cũng vì muốn tốt cho con."
Hứa Nam nhỏ giọng cười:
"Ba con đâu?"
"Ba con." Hứa phu nhận chợt cao giọng, xoay người nhìn Hứa Hồng Chí, Hứa Hồng Chí nhanh chóng nháy mắt với vợ, giơ cao tờ báo trong tay, Hứa phu nhân nói: "Ba con đang xem báo."
Hứa Nam cười:
"Vậy không làm phiền hai người, trễ rồi ba mẹ nên nghỉ ngơi sớm, chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Được, ngày mai hai đứa đi làm, cũng nghỉ ngơi sớm." Hứa phu nhân nhẹ giọng, tựa như nhớ tới điều gì, vội nói:
"Đúng rồi, Nam Nam."
"Dạ, sao mẹ?"
Hứa phu nhân dịu dàng nói:
"Mẹ nghĩ thế này, hai đứa đã ở chung, có phải nên dẫn con bé về nhà, để ba mẹ chính thức gặp mặt?"
Bất ngờ xảy ra, Hứa Nam sửng sốt, hơi chần chừ nói:
"Ba con, đồng ý sao?"
"Ông ấy dám không đồng ý sao!"
"Dạ, lúc nghỉ con dẫn em ấy về."
"Trung thu... không được, trung thu nghỉ quá ngắn, quốc khánh đi, quốc khánh hai đứa về."
"Dạ."
Thấy vợ cúp máy, Hứa Hồng Chí đem báo đập lên bàn trà:
"Thái độ của tôi sao không rõ ràng, hai đứa nó bên nhau tôi ngăn cản sao, ở chung tôi cản sao, chẳng lẽ nhất định phải cùng cả thế giới tuyên bố, con gái Hứa Hồng Chí tôi thích con gái?"
Hứa phu nhân hỏi ngược:
"Thích con gái thì sao, ông khinh thường phụ nữ?"
Bị lời vợ chặn ngang, Hứa Hồng Chí vừa không muốn chọc vợ giận vừa không phục, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng nói:
"Tôi xem thường phụ nữ khi nào, chuyện này cùng chuyện con gái và đứa con gái kia bên nhau có quan hệ gì?"
Hứa phu nhân hời hợt nói:
"Đã là thời đại nào, tư tưởng ông còn cũ kỹ vậy."
"Đây là chuyện đại sự cả đời con gái, làm ba lẽ nào tôi không thể nắm chặt?"
Hứa phu nhân nghiêm túc nói:
"Ông có thể giúp con gái nắm chặt nhưng ông không thể nhúng tay vào cuộc sống của con gái, con bé không phải đứa nhỏ chịu ông khống chế, nên buông tay thì buông tay, đừng làm khổ con."
"Được, ở cái nhà này, mẹ con các người là người tốt, còn tôi là người xấu, dù sao con gái đã lớn, cánh cứng tôi không quản được." Hứa Hồng Chí bị vợ chỉ trích, trong lòng nghẹn, cầm báo che mặt, không nhìn tới vợ mình nghiêm túc.
"Còn không phải vì ông, quan tâm cái này quan tâm cái kia, làm hại con gái không có tự do, cũng không thường về nhà, trách ông ông già cố chấp, con gái từ nhỏ đến lớn cố gắng như vậy, mà ông luôn trách móc nặng nề với con, lúc nào dùng vẻ mặt gần gũi con gái."
Bị vợ đâm trúng tim đen, tình hình hiện tại cùng lời này là thật, Hứa Hồng Chí dùng báo che mặt, ông tức giận trừng mắt, thở hổn hển, cũng không lên tiếng chống đối vợ, bèn không mở miệng.
Hứa phu nhân nghiêm túc nói:
"Tôi nói cho ông biết, nghỉ Quốc khánh, hai đứa sẽ về nhà, nếu ông dám đánh mất mặt, chọc hai đứa giận bỏ đi, tôi và con gái cùng đi, sau này chỉ còn mình ông sống."
"Bà..." Hứa Hồng Chí đem câu "không nói lý" đến bên môi rồi nuốt lại vào bụng, tức giận thở hổn hển, không thể chọc giận vợ mình, tránh cho vợ và con gái bỏ đi, chỉ còn mình hắn thành một lão già cô độc.
Hứa Hồng Chí rốt cuộc cũng là ba Hứa Nam, thế nào đi nữa, cũng không thật sự làm ra chuyện tổn thương con gái, cho tới bây giờ ngay cả vợ cũng ủng hộ con gái, đứng ở chiến trường đối lập hắn.
Một mình hẳn là một cây làm chẳng nên non, lại không có cách nào làm khó dễ Lâm gia, tức mà thỏa hiệp.
Buổi tối ở bên kia.
Hứa Nam lẳng lặng nhìn thành phố chìm trong bóng đêm, tâm trạng nặng nề dần vui vẻ, xem ra mấy ngày này, có mẹ ở bên tai ba trò chuyện, mâu thuẫn tựa hồ giảm đi không ít.
Nghĩ tới phòng khách còn một đứa nhỏ quỳ giày cao gót, Hứa Nam xoa xoa giữa mi tấm, hơi đau đầu, nhưng nghĩ tới người con gái đó chủ động nhận sai còn chuẩn bị một đống "đồ cưới", muốn gả cho cô....
Hứa Nam thu hồi tầm mắt, khóe miệng không khỏi cong lên, nổi lên ý cười, cô xoay người đi ra phòng ngủ tới phòng khách.
Ngay khi Hứa Nam gọi điện cho mẹ, Lâm Sanh ngồi xụi lơ trên ghế sofa, trong tay cầm đôi giày cao gót của Hứa Nam thưởng thức, đang suy nghĩ ăn vạ làm nũng thế nào để đại lão bản tha thứ, đừng bắt cô quỳ giày cao gót.
Điện thoại đặt bên cạnh chợt vang lên, hiển thị "mẹ bảo bối".
Trễ thế này còn gọi điện thoại, nhất định mẹ có chuyện quan trọng, Lâm Sanh nhanh chóng cầm điện thoại, ấn nghe, truyền tới tiếng Lâm phu nhân cười nói:
"Bảo bối, các con ngủ chưa?"
"Chưa." Lâm Sanh chu miệng: "Mẹ bảo bối, có chuyện gì dặn dò kẻ dưới này?"
Quả nhiên là mẹ con ruột, Lâm phu nhân cười nói:
"Cũng không có chuyện gì dặn dò, chỉ là ba con, bảo mẹ nói với con, mấy ngày nữa là Trung thu, công việc không bận thì về nhà một chuyến."
Lâm Sanh sửng sốt mấy giây, cẩn thân dò hỏi:
"Ba con chẳng lẽ muốn mở đại hội?"
"Ừm." Lâm phu nhân lên tiếng trả lời: "Dẫn bạn gái con cùng về cả nhận chấp nhận "tra khảo"."
Lâm Sanh cảm thấy phía sau dần dần lạnh lẽo, hít một hơi, nhỏ giọng:
"Mẹ bảo bối, tụi con có thể không về không?"
"Không thể." Lâm phu nhân lưu loát dứt khoát.
"Ba con... tình huống thế nào?"
Biết rõ ý nghĩ trong lòng con gái, tình huống không tốt nhất định sẽ trốn, Lâm phu nhân thấy buồn cười, thử nhắc nhở cô: "Ba con tình huống gì, con về sẽ biết, có cô cô con ở đây con sợ gì."
Lời mẹ bảo bối nói đến điểm mấu chốt, hai mắt Lâm Sanh phát sáng, sợ hãi trong lòng nháy mắt biến mất sạch sẽ, cũng không thể làm khó dễ cô.
Huống chi nghe mẹ bảo bối nói, không vội không nóng nảy, buổi tối còn gọi điện lại, tình hình nhất định không bết bát như cô nghĩ.
"Sanh Sanh, đã trễ thế này, ngoan ngoãn ngủ, người trẻ phải chú ý "vận động và nghỉ ngơi" hợp lý." Lâm phu nhân nhấn giọng ở 4 chữ.
Lâm Sanh mặt ngượng ngùng:
"Con biết rồi."
"Ừ, bảo bối ngủ ngon."
"Mẹ ngủ ngon."
Vừa tắt máy, thì nghe tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền tới, Lâm Sanh bị dọa nhảy dựng, tốc độ phải nói là nhanh như chớp, điện thoại "cạch" ném lên bàn, nhanh chóng nhảy lên sofa, quỳ lên đôi giày cao gót, liếc mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam từ phòng ngủ đi ra.
Hứa Nam đi ra, thu liễm ý cười trên mặt, dùng gương mặt thản nhiên quét qua Lâm sanh, nhìn thấy Lâm Sanh mặc áo ngủ, xem ra đứa nhỏ này nhân lúc cô tắm cũng đã lén chạy đi tắm, ánh mắt chuyển qua chỗ đầu gối và giày cao gót.
"Đau không?" Hứa Nam khoanh tay hỏi.
"Đau lắm." Lâm Sanh thốt lên.
"Ừm, vậy em cứ đau đi."
Lâm Sanh:
"..."
Rầu thối ruột, cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, quỳ giày cao gót của bạn gái, từ cổ chí kim chỉ một mình cô, không phải cô không ai khác!
Nhìn vẻ mặt Lâm Sanh khổ sở, trong mắt Hứa Nam đầy ý cười, cũng không để ý Lâm Sanh, tiện tay rút một quyển tạp chí từ giá sách bên cạnh, cố ý đi đến bên cạnh Lâm Sanh ngồi xuống, sắc mặt thản nhiên, dựa vào sofa, mở tạp chí ra xem.
Bởi vì tư thế quỳ xổm, đầu gối cũng không thật sự chạm giày cao gót, không đau không ngứa, quỳ tới hừng đông cũng không thành vấn đề, nhưng trong lòng Lâm Sanh khổ sở, bạn gái bên cạnh vừa mềm vừa thơm, chỉ có thể nhìn.
Mà ngồi chờ chết không phải tính cách của Lâm Sanh.
Hứa Nam cảm giác được áo ngủ bị kéo, ánh mắt từ tạp chí rút ra, quay đầu đi, chỉ nhìn thấy ánh mắt tha thiết nhìn cô:
"Đại lão bản, đêm đã khuya, em đau lắm, có thể châm chước không, em quỳ hơn 1 tiếng rồi."
"Em xác định quỳ hơn một tiếng?"
"Phải!" Lâm Sanh có đánh chết cũng không thừa nhân, cô mới quỳ thôi.
Trong lòng Hứa Nam biết rõ nhưng không có đâm thủng, cũng không phản ứng lại, lật tạp chí, hơi cúi đầu cực kỳ tập trung xem nội dung, mà tóc mai dài rũ xuống, ngăn chặn ánh mắt sáng quắc dò xét của Lâm Sanh, vừa hay che khuất gương mặt đầy ý cười.
Không được Hứa Nam tha thứ, Lâm Sanh không cam lòng, nhanh chóng nghĩ ra kế mới, lặng lẽ lấy giày cao gót ra, ném qua đầu kia sofa, vừa bò qua chỗ Hứa Nam vừa nói:
"Đại lão bản, em nói với chị chuyện này."
"Ừm, chuyện gì?"
Hứa Nam cảm giác được sofa rung động, lúc này hiểu được, chờ cô nhìn tới, Lâm Sanh đã ngồi xổm bên cạnh chân cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cũng chỉ nhìn, cũng không có dựa sát tới, trái lại dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến lòng cô khẽ động.
Lâm Sanh nhéo nhéo tai, khụ khụ vài tiếng, nghiêm túc nói:
"Lần trước mẹ vợ của chị mời chị về nhà, lần này gọi điện thoại tới mời, xin hỏi trung thu đại lão bản rảnh không, có thể cùng tiểu bảo thân yêu của ngài về nhà, chính thức gặp phụ huynh không?"
"Gặp phụ huynh?" Hứa Nam nhướng mày.
Lâm Sanh giơ tay khẽ lắc cánh tay Hứa Nam, bất mãn hỏi:
"Rốt cuộc có đi không?"
"Ừm, chị suy nghĩ chút."
Lâm Sanh nhướng mày, nhích người, hai tay ôm tay Hứa Nam, không nhìn ánh mắt trêu chọc của Hứa Nam, trợn tròn mắt:
"Mẹ vợ mời, chị đám không đi, cẩn thận ấn tượng đầu tiên của ba em đối với chị không tốt, sẽ không để em gả cho chị."
"Tiểu bảo mẫu, đồ cưới em đều chuẩn bị rồi, còn sợ ba em không để em gả cho chị?"
"Sai, chị sai rồi." Lâm Sanh hừ hừ, buông tay Hứa Nam ra, đem "đồ cưới" trên bàn gom lại, bỏ vào hộp.
"Sai cái gì?"
Lâm Sanh hừ hừ nói:
"Này không phải đồ cưới của em, đây là sính lễ em cưới chị."
Hứa Nam yên lặng không nói, cô không muốn cùng tiểu bảo mẫu giỏi thay đổi này nói chuyện, bởi vì cái miệng thiếu dòn tiểu bảo mẫu rất dẻo, vừa rồi còn kích động nói gả cho cô, bây giờ nói muốn cưới cô.
Thu dọn xong "sính lễ". Lâm Sanh xoay người ngồi chồm hổm bên chân Hứa Nam, đưa tay kéo áo Hứa Nam, nhưng Hứa Nam mặt không biểu tình, để Lâm Sanh tùy ý ăn vạ làm nũng, chỉ là không mở miệng phản ứng.
Sử dụng chiêu thất thần, cuối cùng, Lâm Sanh yên lặng đem giày cao gót đầu kia sofa qua, quỳ lên giày cao gót, đáng thương lắp bắp nói:
"Đại lão bản... em biết sai rồi... cầu ngài tha thứ."
"Được rồi, tha thứ cho em, đừng quỳ." Hứa Nam vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, thò tay xách đôi giày cao gót ở đầu gối Lâm Sanh đặt xuống đất.
Được đại lão bản tha thứ, Lâm Sanh nhanh chóng vui vẻ, nhìn Hứa Nam lưng thẳng tắp, nhanh chóng nhào vào lòng Hứa Nam, ôm cổ Hứa Nam, hưng phấn nói:
"Vậy trung thu có tới nhà em không?"
"Đi nhà em trước, chị cũng có chuyện muốn nói cho em, chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hứa Nam đặt tạp chí trong tay xuống, ôm eo Lâm Sanh.
"Ah, chuyện gì?"
Hứa Nam nhìn ai kia cười:
"Trung thi đi nhà em, Quốc khánh em đi nhà chị."
Cảm giác được cơ thể trong lòng mình cứng ngắc, Hứa Nam vuốt ve sau lưng Lâm Sanh, dùng giọng nhẹ nhàng trấn an:
"Đừng sợ, ba chị không ăn em."
Tránh không được vị "ba vợ" thần thánh, sớm muộn cũng phải đối mặt, Lâm Sanh thở dài một hơi, yếu đuối nép trong lòng Hứa Nam, vùi mặt vào trong cổ Hứa Nam, mặt thân mật dụi dụi, buồn rầu:
"Có khi nào em bị ba chị đuổi ra khỏi nhà không?"
"Không đâu." Hứa Nam khẽ cười.
Lâm Sanh giống như nghĩ tới điều gì, phút chốc từ cổ Hứa Nam ngẩng đầu:
"Trung thu có 3 ngày nghỉ, quốc khánh có 6 7 ngày nghỉ nha, hay là vầy đi, trung thu đi nhà chị, quốc khánh qua nhà em, thế nào?"
"Không được." Hứa Nam nhíu mày.
Đã biết đại lão bản không đồng ý, Lâm Sanh mềm nhũn nằm xuống, vừa tức giận đánh lên lưng Hứa Nam, ỉu xìu trả lời:
"Vậy được rồi, Trung thu đi nhà em, Quốc khánh đi nhà chị."
"Quyết định vậy đi." Hứa am trả lời.
"Oh." Lâm Sanh vừa nói đôi con ngươi vừa xoay tít, chóp mũi ngửi mùi tóc thoang thoảng, lắc lắc người Hứa Nam làm nũng, giọng dịu dàng: "Đại lão bản, em mệt, chúng ta về phòng ngủ đi."
Ăn vạ làm nũng đã trở thành chuyện thường của Lâm Sanh, Hứa Nam tập mãi thành thói quen, không nuốt nổi bộ dạng này của Lâm Sanh, giọng lạnh nhạt:
"Nhưng hôm nay em gởi tin không leo giường chị, đêm nay ngoan ngoãn ngủ sofa."
Lâm Sanh ngẩn người, trong nháy mắt hiểu rõ, một giây liền vào vai diễn, đưa ngón trỏ đặt lên miệng Hứa Nam, oan ức nhìn Hứa Nam:
"Bạn gái dùng để làm gì, chính là ôm ôm hôn hôn nâng niu, chị bỏ được bạn gái chị ngủ sofa, chị bỏ được bạn gái chị bị cảm sao?"
"Đó là em nói." Hứa Nam buông tay.
"Em đã quên!"
"Nhưng chị không quên."
"Không, chị cũng đã quên." Lâm Sanh lý lẽ hùng hồn, hai tay che mắt Hứa Nam.
Hứa Nam nghiêm túc:
"Không."
"Chị đã quên!" Lâm Sanh tức giận.
"Không."
Hứa Nam vẫn thản nhiên như cũ, Lâm Sanh tức giận đi tới vuốt mặt cô, oán hận nói:
"Quỷ hẹp hòi, em đã quỳ giày cao gót rồi, chị còn nói tha thứ cho em, chị còn nói không tính toán gì hết."
Hứa Nam cười nhạo:
"Đó là 2 chuyện khác nhau."
Kế này không được đổi kế khác, Lâm Sanh cái gì cũng không nói, hai tay vuốt ve mặt Hứa Nam phút chốc đổi thành bưng mặt người ta, trực tiếp khuynh người tới hôn lên môi người ta, nhưng cũng không dám động, chỉ nhẹ nhàng dán lên, cẩn thận vuốt ve.
Đó là môi dán môi, hơi thở quấn lấy nhau. khoảng cách gần như vậy, có thể thấy được lông mi thật dài của Lâm Sanh khẽ run, gương mặt trắng mịn hiện lên đỏ đỏ, tiểu bảo mẫu đang dùng nhan sắc câu dẫn cô sao, Hứa Nam vui vẻ nở nụ cười, ôm chặt eo nhỏ kia, chậm rãi đáp lại, dần dần làm cho nụ hôn sâu hơn.
Mà Hứa Nam đáp lại, Lâm Sanh một tác tiến thêm một thước, lưỡi mềm mại thăm dò gắn bó với Hứa Nam, lại bị chiếc lưỡi mềm của đối phương áp chế, không vào được nữa, phải lui ra ngoài, tay đặt bên eo dùng sức, đầy cảnh cáo.
Lâm Sanh chủ động buông, hai tay ôm cổ Hứa nam, phối hợp với Hứa Nam hôn nhau, để Hứa Nam tùy ý ở trong khoang miệng mình mạnh mẽ tiến công đóng chiếm.
Hôn sâu xong, Lâm Sanh ghé vào đầu vai Hứa Nam nhẹ nhàng thở dốc:
"Em không muốn ngủ sofa, em phải ngủ trên giường mềm mại thơm tho, em ôm chị ngủ."
"Em bây giời thân mang tội." Hứa Nam khẽ cười, cách lớp áo ngủ, hai tay vuốt ve lưng Lâm Sanh, vừa gục đầu xuống hôn lên cổ Lâm Sanh, cảm nhận cơ thể trong lòng mình rung động.
Đôi môi ấm áp đặt lên da thịt, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếʍ cắn, run rẩy quét qua toàn thân, môi mềm không ngừng, có xu hướng đi xuống, Lâm Sanh nhịn xuống tâm thần nhộn nhạo, thoáng ngẩng đầu lên, khẽ đẩy đầu vai Hứa Nam, từ trong lòng Hứa Nam đứng lên, trong mắt nóng rực.
"Làm gì?" Hứa Nam buồn cười nhìn ai kia.
"Chị đoán xem em muốn làm gì."
Lâm Sanh cúi người, tay trái đặt sau lưng Hứa Nam, tay phải nâng hai chân thon dài, nghiêng người hôn lên má Hứa Nam, ôm chuẩn công chúa, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ, mặt tươi như hoa nói:
"Đại lão bản, em lấy công chuộc tội."
------------Hết chương 101---------