Quãng đường tới Phong gia không xa, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Trên đường đi, Phương Hân chỉ tập trung hướng ánh mắt về phía đường phố tấp nập của Los Angeles để giải tỏa căng thẳng cho bản thân. Xe này cửa kính được làm bằng kính một chiều, ngồi trong xe có thể nhìn rất rõ cảnh vật bên ngoài, nhưng từ ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Bàn tay cô được Phong Duật Thần nắm chặt không buông, anh biết rõ là cô đang căng thẳng. Nhưng chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi, khi xe ô tô dừng lại hẳn, cô liền hít một hơi thật sâu rồi cùng anh bước ra khỏi xe.
Không biết từ đâu mà Tiểu Duật Khang chui ra, chạy tới ôm lấy chân Phương Hân. Thằng bé đã chờ ngày cô đến từ rất lâu rồi, ngày nào cũng kêu là nhớ mẹ. Quản gia cũng đành bó tay, để cho thằng bé được chạy tới ôm mẹ mình.
- Mami ơi, cuối cùng mami cũng tới rồi.
Phương Hân liền mỉm cười, tâm trạng căng thẳng đã lập tức tan biến hết. Khi nhìn thấy cảnh này, Phong Duật Thần chỉ trầm ngâm đứng một bên. Không ngờ cô gái tên Phương Hân này không những là người phụ nữ của Louis, mà một thằng nhóc khó ưa như Phong Duật Khang cũng đã chấp nhận gọi cô là mẹ. Anh bỗng nhiên cảm thấy mình là một người thừa thãi đang chen chân vào gia đình hạnh phúc đó, mà nhân vật chính trong gia đình đó Louis.
Chết tiệt, anh ghét cái cảm giác này!
- Duật Thần, Duật Thần? Anh sao vậy, cứ thẫn thờ nãy giờ?
Phong Duật Thần chỉ mải chìm trong những suy nghĩ của mình, cho tới khi Phương Hân lay người gọi tên anh, anh mới giật mình. Tiểu Duật Khang cũng đã chạy đến ôm anh, một tay nắm tay cô, tay còn lại nắm tay anh. Thật ra đối với người con trai này, Phong Duật Thần luôn có cảm giác xa lạ. Bởi vì người đêm hôm đó đã đổi ý, đề nghị cô gái kia mang thai hộ để tránh bị giục kết hôn là Louis chứ không phải anh. Nói một cách chính xác hơn, sau khi Vương San rời bỏ anh, anh ngày ngày chìm trong bia rượu, bỏ bê công việc, chuyện anh tìm tới những người phụ nữ khác để quên đi đau khổ cũng là chuyện bình thường. Phụ nữ là do trợ lí tìm nên anh đương nhiên không biết danh tính của cô ấy, với lại anh cũng chẳng muốn quan tâm đến. Đơn giản chỉ là vì nhu cầu sinh lí thôi, anh cần thỏa mãn bản thân, còn cô ấy cần tiền. Xong việc sẽ mỗi người một nơi, trở thành kẻ xa lạ không quen biết nhau, cần thiết biết danh tính của nhau để làm gì chứ?
Nhưng đêm đó Louis lại xuất hiện, thay đổi tất cả mọi thứ.
Vài ngày sau anh quay lại, Phong Duật Thần cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện đó nữa, chỉ là một người phụ nữ không quen biết thôi mà, không cần thiết để anh lưu luyến. Cho nên, anh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của người phụ nữ mang thai hộ và đứa con này, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng. Khoảng thời gian đó anh và Louis vẫn thường xuyên thay nhau xuất hiện, chưa có vấn đề gì đáng lo ngại cả.
Phải cho tới khi trợ lí Lương Thành hớt hải báo tin là ngày cô gái ấy sinh con, anh mới sửng sốt vô cùng. Khi tới nơi, người đã đi rồi. Căn biệt thự rộng lớn lại rơi vào cảnh lạnh lẽo hiu quạnh. Cảnh này lại khiến cho Phong Duật Thần nhớ tới ngày Vương San bỏ anh mà đi, cảnh vật xung quanh cũng hệt như vậy. Dù anh đã cố gắng để quên đi mọi thứ, nhưng dường như đều vô ích. Dần dần anh trở nên tuyệt vọng, tinh thần càng uể oải hơn mấy ngày đầu, tình hình rất tồi tệ.
Chính vì thế nên đã tạo điều kiện để Louis xuất hiện nhiều hơn, không còn đều đặn như thời gian đầu nữa. Chuyện này trực tiếp đe dọa tới sự sống còn của nhân cách chủ thể, nếu như Phong Duật Thần vẫn không chữa trị, có thể sẽ bị biến mất mãi mãi.
Phong Duật Thần coi thời gian mình biến mất là một giấc mộng dài, chính anh cũng không rõ nó là bao lâu. Nhưng cũng may là trong thời gian anh biến mất đó, Louis đã thay anh giải quyết mọi chuyện, hoàn thành tâm nguyện giúp anh.
Anh nên cảm ơn Louis, và cũng xin lỗi Louis. Lần này quay lại, anh không muốn biến mất như vậy nữa. Có thể anh sẽ bắt đầu tiến hành điều trị trong thời gian tới, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Phương Hân lay người Phong Duật Thần, nhưng anh chỉ cười khẽ mà không nói gì thêm. Sau đó anh trực tiếp bế Tiểu Duật Khang trên tay, tay còn lại kéo cô vào bên trong biệt thự Phong gia một cách quang minh chính đại.
- Đã tới rồi, đừng để bố mẹ anh đợi lâu.
Mãi mới nghe thấy giọng nói của Phong Duật Thần, Phương Hân cũng cảm thấy trái tim ấm áp hẳn. Cô khẽ đáp lại:
- Vâng!
Ở phía sau, Lương Thành và Tống Ôn đã chuẩn bị sẵn quà cáp từ trước rồi, giờ đang xách vào bên trong. Phong Duật Thần đương nhiên sẽ không để Phương Hân tới tay không, mọi thứ đã được anh âm thầm lo chu toàn cả rồi.
Ấn tượng đầu tiên của Phương Hân khi nhìn thấy bố mẹ Phong Duật Thần không hề tồi tệ chút nào. Bố anh nhìn giống như tuổi còn trung niên, khí chất cũng ngời ngời như hồi còn trẻ. Có thể thấy được rằng vẻ đẹp trai yêu nghiệt của Phong Duật Thần được thừa kế từ bố anh, Phong Tề. Nghe nói thời ông còn lăn lộn trên thương trường, ông chính là một chiến thần bất bại. Sản nghiệp của Phong thị được ông tiếp quản đều phát triển mạnh mẽ, những khó khăn cũng đều được ông giải quyết ổn thỏa.
Còn về mẹ của Phong Duật Thần, bà tên Quách Huệ, khi còn trẻ là một thiên kim tiểu thư cao ngạo, có biết bao nhiêu đàn ông theo đuổi. Tuy giờ đã có tuổi rồi, nhưng bà vẫn giữ được nét thanh xuân hồi trẻ của mình, Phương Hân ngưỡng mộ bà vô cùng.
Bố mẹ Phong Duật Thần cũng mỉm cười thân thiện chào đón Phương Hân. Không chỉ là vì Phong Duật Thần, mà còn vì Phong Duật Khang nữa. Thằng bé từ nhỏ đã rất khó chiều, chưa bao giờ chịu gọi ai là mẹ cả. Thế mà bây giờ thằng bé lại quấn quýt bên Phương Hân không rời, luôn miệng gọi cô một tiếng “Mami”. Điểm này đã khiến cho Phong Tề và Quách Huệ coi trọng cô hơn nữa.
- Tiểu Hân này, không biết gia đình con như thế nào nhỉ?
Những câu hỏi này đều rất bình thường khi con trai đưa bạn gái về nhà, bố mẹ Phong Duật Thần cũng muốn tìm hiểu rõ hơn về con người Phương Hân và gia đình cô, như vậy hai người họ mới yên tâm được.
Phương Hân trở nên căng thẳng, mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí khi bị hỏi kiểu này rồi. Phong Duật Thần liền nắm lấy bàn tay cô, không chờ cô kịp trả lời, anh đã cướp lời nói của cô. Nhưng thái độ của anh cứng rắn và quyết liệt vô cùng, sẵn sàng chống đối lại bố mẹ mình:
- Mẹ, cho dù gia đình cô ấy như thế nào, con cũng sẽ lấy cô ấy.
Câu này khiến cho Phong Tề và Quách Huệ nhướn mày. Sở dĩ hai người họ hỏi Phương Hân câu này là vì không muốn con trai mình đi vào vết xe đổ của 6 năm trước. Lúc đó anh cũng khăng khăng đòi lấy cái cô Vương San gia cảnh tầm thường đó, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Khi Phong thị gặp khó khăn, cô ta đã phủi tay bỏ đi, theo một người đàn ông giàu có khác. Chuyện này tạo ra cú sốc rất lớn đối với Phong Duật Thần, bố mẹ anh cũng thất vọng vô cùng.
Cho nên kể từ đó, nhà họ Phong không chấp nhận con dâu có gia cảnh tầm thường nữa, vì những người như vậy thường chỉ ham mê vật chất mà thôi.