Đêm đã khuya, Minh Tuệ trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại không tài nào ngủ nổi. Đôi lúc, hành động của Dương Quốc Thành khiến cô không nhịn được mà nghĩ xa xôi.
Nhất là ngày hôm nay, khi hắn đưa cô về biệt thự đó. Bác giúp việc giúp cô tắm rửa còn nói, cô là người đầu tiên mà hắn đưa về nhà.
Vậy là, đến cả vị hôn thê của hắn cũng chưa từng được đưa tới đó. Người đầu tiên, người đầu tiên… cô đưa tay lên sờ mặt, hai má đã sớm nóng bừng. Trằn trọc hồi lâu mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
“Đào Minh Tuệ vẫn chưa tới sao?”
Dương Quốc Thành nhíu mày, hỏi thư kí trưởng. Đối phương hơi ngạc nhiên, liếc nhìn đồng hồ trên tay.
“Hôm nay là ngày đầu tiên chụp hình cho quảng cáo máy dạy học, chắc cô ấy đã tới địa điểm chụp rồi… Tổng giám đốc có việc cần giao cho cô ấy ạ? Có cần tôi gọi điện cho cô ấy không ạ?”
Thì ra là vậy, hắn quên béng mất đã giao cho Minh Tuệ phụ trách quảng cáo máy dạy học dành cho trẻ em. Đối diện với ánh mắt của thư kí trưởng, hắn thở dài lắc đầu.
“Không cần đâu.” Mắt thấy thư kí trưởng chuẩn bị quay đi, hắn lại nói tiếp: “Mang sơ yếu lý lịch của Đào Minh Tuệ tới cho tôi xem.”
Thư kí trưởng lại càng ngạc nhiên hơn. Tổng giám đốc của DG trước giờ chưa từng chủ động muốn xem hồ sơ của nhân viên, đơn giản là vì lọt được vào vòng phỏng vấn của DG nhất định đều là nhân tài. Chọn lọc hồ sơ là việc của bộ phận hành chính – nhân sự.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn xem sơ yếu lý lịch của nhân viên, còn là của một thư kí đang trong thời gian thử việc.
Rất nhanh, một tập hồ sơ đã được đặt trước mặt Dương Quốc Thành. Hắn tùy tiện lật giở ra xem, ngay trang đầu tiên đã mở to mắt, không nhịn được nói ra thành tiếng:
“Trình độ thạc sĩ cơ à? Còn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng…”
CV không quá dài, chỉ nói sơ qua về trình độ học vấn cũng như quá trình làm việc, nhưng cũng đủ để khẳng định đây là một người xuất sắc.
Khóe môi Dương Quốc Thành lặng lẽ nhếch lên.
Đúng như thư kí trưởng nói, Minh Tuệ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi chụp hình quảng cáo đầu tiên của sản phẩm máy dạy học. Người mẫu được mời tới hôm nay là một người mẫu nhí rất nổi tiếng cùng với một người mới.
“Đào Minh Tuệ, cô có biết buổi chụp hình quảng cáo hôm nay quan trọng đến thế nào không? Tâm trí của cô để ở chỗ nào vậy?”
“A… Tôi xin lỗi… Tôi sẽ chú ý hơn.”
Người vừa quở trách cô chính là vị đồng nghiệp đã từng phụ trách quảng cáo này.
Cô nhịn lại cảm giác muốn hắt xì, cố gắng tập trung vào công việc. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô với cương vị thư kí của tổng giám đốc tập đoàn DG, do đích thân tổng giám đốc Dương Quốc Thành giao cho, không thể lơ là được.
“Anh Thành à, anh chạy tới đây làm gì chứ? Chỉ là việc nhỏ thôi mà.”
Giọng nói hơi nũng nịu của Hà Thu Hoài vang lên.
Minh Tuệ giật mình, quay người sang, bắt gặp ánh mắt như đang mỉm cười của Dương Quốc Thành. Hắn dường như đã nhìn thấy cô, lại dường như không hề chú ý, thản nhiên cười với vị hôn thê của mình.
“Anh nghe nói em đang ở đây, nên qua xem tình hình thế nào.”
Đúng lúc này, bên khu vực chuẩn bị cho người mẫu, một giọng nói non nớt nhưng lại vô cùng kênh kiệu vang lên:
“Tôi mặc kệ cậu ta là ai, rõ ràng chẳng có chút danh tiếng nào lại còn dám kiêu căng phách lối trước mặt tôi. Tôi không muốn chụp với cậu ta. Nếu các người muốn giữ cậu ta lại, thì tôi sẽ hủy hợp đồng.”
Người mẫu nhí hot nhất trong giới hiện tại – Linh Nhi, đang khoanh tay ngồi trên ghế, cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp hếch lên tận trời. Cách đó chừng mấy bước chân, một cậu nhóc trưng khuôn mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào cô bé.
Cậu nhóc bị chỉ trích cũng không hề thể hiện sự tức giận, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
“Người nổi tiếng đều giống như cậu à? Vừa kiêu căng lại vừa ngu ngốc.” Nhìn nhìn cô bé vài giây, lại nói thêm: “Lại còn xấu xí nữa, thật không hiểu bọn họ thấy cậu hay ho ở điểm nào.”
Minh Tuệ giật mình, giọng nói quen thuộc này… không phải là con trai của cô – bé Gấu sao?
Hình như dạo trước thằng bé có nhắc tới công việc làm người mẫu quảng cáo. Nhưng cô không ngờ là lại trùng hợp đến thế, quảng cáo thằng bé chụp chính là quảng cáo máy dạy học mà cô phụ trách.
Vội vàng chạy tới nơi, cô bé Linh Nhi kia đã đen mặt chỉ tay vào thằng bé, gắt lên.
“Đã chẳng có tiếng tăm nào lại còn kiêu căng phách lối! Lại còn dám sờ mó tôi nữa! Tôi không chụp cùng cậu ta đâu!”
Hiện trường cãi nhau của trẻ con có chút mất kiểm soát. Minh Tuệ vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt Linh Nhi.
“Linh Nhi à, cô bảo thằng bé xin lỗi cháu được không?”
“Cô là cái thá gì mà tôi phải nghe lời cô chứ!” Linh Nhi giận dữ ném thẳng chiếc ipad trên tay xuống đất. “Cậu ta sờ mó tôi!”
Ánh mắt nghiêm khắc của cô nhìn thẳng vào con trai mình, thằng bé sắc mặt đen sì, thản nhiên đáp: “Là váy của cậu bị mắc vào qυầи ɭóŧ, tôi có lòng tốt giúp cậu kéo xuống, cậu không cảm ơn tôi thì thôi còn giận dữ cái gì chứ.”
Thái độ của cậu nhóc khiến Linh Nhi càng tức giận hơn. Công chúa nhỏ nổi tiếng từ sớm như Linh Nhi, đi đến đâu chẳng được nuông chiều, tung hô, đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu.
Trong sự sững sờ của mọi người xung quanh, Linh Nhi đột ngột òa khóc, vừa khóc vừa kêu gào nói mình bị bắt nạt.
Tiếng khóc thu hút sự chú ý của Hà Thu Hoài, cô ta kéo tay Dương Quốc Thành tới, nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Minh Tuệ thở dài một hơi, đáp:
“Hai đứa trẻ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà cãi nhau, Linh Nhi không muốn chụp tiếp.”
Ánh mắt không chút thiện cảm của Hà Thu Hoài rơi trên khuôn mặt không cảm xúc của bé trai đang đứng bên cạnh. Linh Nhi là người mẫu nhí nổi tiếng, bọn họ dùng rất nhiều tiền để mời về. Cho dù xảy ra chuyện gì, đương nhiên phải đứng về phía cô bé rồi.
Hà Thu Hoài nhíu mày.
“Thằng bé này là ai đưa tới? Đã làm sai mà còn không chịu xin lỗi à? Thật là vô giáo dục!”
Bên kia, Linh Nhi đã ngừng khóc từ bao giờ, đôi mắt ráo hoảnh nhìn mấy người lớn mới xuất hiện. Như tìm được chỗ dựa, cô bé lại khoanh tay ngồi xuống ghế, hất cằm lên nói:
“Muốn tôi bỏ qua cũng được thôi. Các người mau bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Đúng là vừa kiêu căng phách lối vừa ngu dốt!”
Mấy người lớn chưa kịp nói gì, thằng bé đứng đối diện đã hờ hững buông một câu, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Ánh mắt Hà Thu Hoài nhìn thằng bé lại càng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thằng nhóc này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi!”
Câu chuyện bị đẩy đi quá xa, Minh Tuệ cũng không nhịn được nhíu mày. Vốn dĩ không có vấn đề gì cả, hành động của thằng bé cũng chỉ xuất phát từ ý tốt. Nếu Linh Nhi cảm thấy khó chịu, cô có thể bảo thằng bé xin lỗi.
Nhưng mà quỳ xuống…
“Giám đốc Hà, cô không thấy bảo một đứa trẻ quỳ xuống là một việc vô cùng gây tổn thương sao? Quỳ gối là chuyện liên quan tới nhân phẩm của con người…”
Cô chưa nói dứt lời, Hà Thu Hoài đã hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
“Cái loại có mẹ sinh không có cha dạy như nó thì biết cái gì là nhân phẩm cơ chứ?”
Hà Thu Hoài đã xem qua lý lịch của cậu nhóc này, hình như phần thông tin của cha bị bỏ trống, vậy chắc chắn là không có cha rồi. Một đứa trẻ không có cha, đúng là khiếm khuyết về nhiều mặt thật.
Cô ta nói ra câu đó, cũng không suy nghĩ gì nhiều, không ngờ, lại khiến cô thư kí mới được tuyển vào kia phản ứng một cách vô cùng quá khích.