" Cậu chủ " Mấy tên vest đen sửng sốt. Cô gái này chán sống rồi?!
Mặc cho mấy tên kia lo lắng, anh vẫn tự nhiên đăm chiêu nhìn ly rượu.
Ninh Dao nhắm mắt cắn chặt môi, tay từ từ bóp còi.
Mấy người vest đen mặt ai cũng đỏ bừng. Trình Hy nhìn cô.
Ninh Dao mở mắt. Hết đạn rồi!!! Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh rút tiếp một khẩu súng ra, nạp vào hai viên đạn. Xong anh hướng về phía cô.
Anh ta định làm gì? Ninh Dao tự hỏi chính mình nhìn thẳng vào anh.
" đoàn " Anh nổ súng.
Viên đạn cứ thế mà hướng thẳng về phía cô, sượt qua người cô găm thẳng vào tấm bia đỡ đạn. Chỉ còn khoảng một centimet nữa thôi thì cô chắc chắn sẽ mất mạng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, một khẩu súng tiếp đất hoành tráng trước mặt cô. Ninh Dao ngước lên nhìn anh.
" Còn đạn " anh ngồi trên phun ra hai từ.
Cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng. Ý anh là, dùng khẩu súng này bắn anh?
" Chẳng phải cô rất muốn gϊếŧ tôi?" Trình Hy dùng ngón tay gõ gõ lên bàn. Âm thanh trầm ổn đều đều vang lên.
Phải! Cô rất muốn gϊếŧ anh. Ninh Dao cầm súng lên tiếp tục chìa vào anh.
Chỉ cần một phát súng này thôi. Hắn chính là người đã gϊếŧ ba và anh. Con sẽ trả thù cho hai người.
Tay như mất cảm giác, cô cố để bóp còi nhưng không được. Nước mắt bắt đầu chảy ra. Ninh Dao ném khẩu súng xuống sàn.
Trình Hy nhíu mày rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà kho. Vài tên cận vệ đi lại vác Hạ Niên và Hạ Doãn đi.
" Các người bỏ họ xuống " Ninh Dao kéo lại.
Một tên đẩy cô ra rồi tiếp tục ra ngoài.
Cô ngồi dưới sàn, hai tay bấu vào nhau đến rỉ máu.
____
Bãi biển Kỳ Sa.
Từng cơn sóng vỗ vào bờ. Nước vô cùng mát. Có thể nói đây là bãi biển đẹp nhất ở đây.
Một cô gái với mái tóc màu cafe sữa bồng bềnh dài nửa lưng, với bộ váy trắng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của cô. Ninh Dao cứ vô hồn đi thẳng về phía trước.
" ... Con không trả thù được cho ba và anh.... Con vô dụng... "
" Ba mẹ, anh Hạ Niên...! Ninh Dao sẽ sớm đoàn tụ với mọi người"
Cô muốn tự sát!!!
Phía xa xa, một dáng người cao to đứng trước xe, hai tay khoanh trước ngực cất giọng trầm trầm.
" Chưa gϊếŧ được tôi, em cứ thế mà chết sao? "
Nghe tiếng nói, Ninh Dao quay đầu lại. Trình Hy đang đứng tựa vào chiếc xe BMW đen bóng loáng, hai tay vừa khoanh trên ngực bỏ xuống đút vào túi quần.
" Em cũng có vẻ là người thiếu kiên nhẫn nhỉ" Anh đang cố tình nói những lời khıêυ khí©h cô.
" Mặc kệ tôi! Không cần anh quan tâm " Ninh Dao lạnh nhạt.
Anh cười, nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người. " Đó là em tự cho, nãy giờ tôi không hề quan tâm em "
Ninh Dao dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn anh.
" Đi với tôi " Anh nói
" Sao tôi phải đi với anh "
" Chẳng phải nhà em bị thuế chấp rồi sao? " Anh nhếch môi.
" Làm sao anh biết?! " Cô cau mày. Không phải là do anh làm chứ! Nhưng nếu là vậy, anh việc gì phải muốn cô đi với anh. Thật là hết hiểu nổi.
Trình Hy không nói gì đi lại nhấc bổng cô lên đặt vào trong xe.
" Anh làm cái quái gì thế. Đồ sát nhân!" Cô vừa quát vừa đấm mạnh vào lưng anh.
" Về " Trình Hy quay ra đóng rầm cửa lại, rồi lên ngồi trước trực tiếp lái xe.
120km/h . Anh chạy với tốc độ vô cùng cao.
Ninh Dao ngồi sau đầu óc quay vòng vòng.
" Chậm lại! " Cô nhăn mặt khó chịu.
Chẳng mấy chốc xe đã đậu trước cổng một căn biệt thự.
Đột nhiên phanh gấp, Ninh Dao ngồi không vững đập đầu vào ghế trước. " A..."
Trình Hy! Anh là đồ khốn!!!
Trình Hy bước xuống xe mở cửa sau.
" Làm gì?"Cô xoa xoa đầu bất mãn.
" Đợi tôi bế ra?"