Chương 45

"Cháo này." Hướng Khải cố lấy lại bình tĩnh bưng cháo đi vào.

"Cẩn thận rất nóng."

"Vậy thì đút ta."

"Hả?"

Hướng Khải tỏ vẻ nghe nhầm đang chờ đợi Nghiêm Hạo nói lại nhưng vẻ mặt tỉnh bơ lạnh lùng kia xem chừng sẽ không lặp lại.

Mà cả Nghiêm Hạo cũng giựt mình khi thốt ra câu đó, nhưng vẫn vờ bình tĩnh, cơn sốt làm cậu mê sảng rồi.

Hướng Khải đành một lần thổi rồi một lần đút cháo cho Nghiêm Hạo.

Hành động vẫn cẩn thận nhưng vẻ mặt lại không tự nhiên, cứ như có gì đó trong lòng nam nhân mà không đoán được, đây là thứ cậu nhìn được khi quan sát nam nhân.

Xong xuôi mọi thứ.

Hướng Khải chần chừ hỏi Nghiêm Hạo.

"Cậu.....cậu cần tôi làm gì nữa không?"

"...Cần. Ta đang không được tốt nên trợ lý sẽ mang ngươi đi."

"Mang đi....." Hắn thì thầm.

"Trợ lý ta đã chờ dưới nhà."

Thế là Hướng Khải vẻ mặt u buồn rời đi, ngồi trên xe mắt nhìn vào tần phòng còn sáng đèn của Nghiêm Hạo mà rưng rưng.

Lần đi này, còn có thể trở về hay không?

Hắn mím môi nắm chặt tay ngăn đi dòng nước mắt chực chờ trào ra nơi khoé mắt.

Trợ lý chở hắn đến khách sạn Nguyệt Hoa, đúng nơi mà hắn nghe được lúc trên phòng cậu ta.

Trợ lý đích thân đưa Hướng Khải vào thang máy và khi nhìn vẻ mặt sầu não của hắn tên đó khó chịu nên mở miệng dặn dò vài thứ

"Này chú, đã là money boy thì tươi tỉnh chút đi,. Cũng biết nể mặt Nghiêm tổng chứ. Được cậu ấy giới thiệu khách là phúc rồi."

"......Tôi hiểu."

Đến trước cửa một phòng VIP người trợ lý lại không quên dặn dò Hướng Khải một lần nữa là hãy làm cho tốt bổn phận.

Hướng Khải một mình bước vào phòng.

************

Nghiêm Hạo sau khi tác dụng của thuốc bắt đầu tan ra, cậu cảm thấy buồn ngủ vô cùng nhưng lại cảm thấy thiếu.

Hắn đâu rồi?

Cùng lúc điện thoại vang lên

Cậu thật không muốn nghe, cũng chẳng còn sức nhưng người gọi quá lỳ nên cậu đành bắt máy.

"Alo.??" Cậu mệt mỏi nói.

"Alo, Nghiêm tổng, cậu làm ăn kiểu gì vậy hả? Thoã mãn nhu cầu của tôi? Hừ, nhu cầu của tôi là gì cậu không lẽ không rõ?"

"Tôi đã sai người đến rồi." Cậu đưa tay nhéo tâm mi.

"Phải đưa đến nhưng con mẹ nó là đàn ông. Cái tôi muốn là phụ nữ có tuổi kinh nghiệm phong phú. Này Nghiêm Hạo cậu trêu bạn bè à? Đem một lão già không có bao nhiêu thịt xấu xí, lại trưng vẻ mặt ai chết trong phòng tôi, cậu tính trù tôi à?"

"Cái gì?.....Gọi lại sau."

"Này này đừng cúp tôi nói xo......" Bên kia chưa nói hết đã bị Nghiêm Hạo cúp máy.

Cậu nhấn số gọi trợ lý của mình.

"Hắn đâu?"

"Dạ? À hắn à.....theo lời ngài tôi đem hắn đến phòng ngài Vương..."

"Ngu xuẩn, cậu bị sa thải." Nghiêm Hạo gào lên.

"Hả? Dạ....khoan....sao..." Bên kia cũng bị cúp ngang và không hiểu sao mình bị ăn hành.

Sự việc hoàn toàn là một cái hiểu lầm.

Hiểu lầm nghiêm trọng.

********************

Hướng Khải vẫn không hiểu gì đến khi vào trong phòng đó, người trong phòng có vẻ tức giận và hắn đã nghe được lời người trong phòng nói với Nghiêm Hạo.

Có vẻ như hắn có mặt ở đây là sự nhầm lẫn gì đó.

Đang định đi thì rầm một cái Nghiêm Hạo đã thở hổn hển đưng trước cửa.

Nghiêm Hạo tức giận lôi Hướng Khải ra khỏi khách sạn đó. Cậu mắng vài câu không rõ ràng lắm chung chung là do Hướng Khải dốt nát, ngu ngốc gì gì đó.

Nhưng khoản khắc thấy Nghiêm Hạo ăn mặt luộm thuộm, quần thun dài áo ba lỗ cùng cái áochoàng ngủ, cả thứ cậu mang cũng là đôi dép đi trong nhà, chứng minh cậu đã vội vã như thế nào khi rời đi. Và điều này làm lòng Hướng Khải ấm áp.

Sự việc có thểu hiểu như sau.

Bạn Nghiêm Hạo đòi phục vụ tươi mát, nên Nghiêm Hạo bảo trợ lý chuẩn bị. Nghiêm Hạo do bệnh không ra khỏi nhà lấy tài liệu được đã bảo trợn lý đưa Hướng Khải đi. Và hai việc này được hẹn cùng một nơi là khách sạn Nguyệt Hoa.

Và do trợ lý của Nghiêm Hạo tưởng cậu thay mình chọn người rồi và chỉ cần đưa đến phòng bạn của Nghiêm Hạo mà thôi, hơn nữa trong tin nhắn chỉ ngắn ngọn "đưa hắn đến nguyệt hoa" của Nghiêm Hạo ám chỉ Hướng Khải nên người trợ lý đương nhiên hiểu sai.

Thà rằng Nghiêm Hạo nhắn "đưa hắn đi lấy tài liệu ở nguyệt hoa" thì đâu có chuyện gì.

Kết luận sự việc là do Nghiêm Hạo gây ra và kẻ suýt ăn hành là Hướng Khải và kẻ 100% không biết mô tê đã được một vé ra đảo là trợ lý số nhọ kia.

Nhưng giờ ai quan tâm nữa.

Chuyện đã xong từ lúc Nghiêm Hạo kéo Hướng Khải lên taxi đi về.

Hậu quả là cơn sốt của cậu ta đã lên lại giờ đang thở không ra hơi đang nghiên đầu gác lên vai Hướng Khải nghỉ ngơi.

"Cậu không sao chứ?"

"Im đi."

Hướng Khải không giận mà còn cười một cái.

"Còn cười?"

"Không, chỉ là cậu cuối cùng chỉ là con nít mà thô.i"

"Con nít? Là ai? Sự việc xảy ra không biết tự giải quyết hay sao? Ngu xuẩn."

"Được được, im lặng, im lặng nghỉ ngơi."

Thật ra hắn cũng định rời đi rồi mà đúng lúc cậu ta tới lôi đi thôi.

Dù sao hắn cũng không bị bán đúng không?

Vấn đền này còn chưa xong nha.

Về đến nhà, Hướng Khải dìu Nghiêm Hạo lên lầu. Nhưng với một người cao to như cậu thì có phần khó khăn cho hắn một chút.

Để đến được gường của cậu ta thật vất vả.

Nghiêm Hạo nằm ngay ngắn trên giường ánh mắt vẫn nhìn Hướng Khải.

"Ăn gì mà ốm yếu như vậy? Không có miếng thịt."

Hướng Khải không nó gì, chỉ cảm thấy hôm nay Nghiêm Hạo không như bình thường tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại hành động là một thiếu niên 20-21 tuổi. Khiến hắn thấy có phần thú vị và cũng hiểu cậu thêm một chút mặt dù nguyên do là do cồn sốt đem lại đi.

Hắn chuẩn bị ra khỏi phòng thì thấy ngón tay Nghiêm Hạo đang ngoắc ngoắc mình trở lại.

Hắn liền không hiểu gì nhưng vẫn đi lại

Vừa đến thì lại bị cậu kéo ngã ra gường, đè lại hắn.

Hai tay cậu ấp cổ tay hắn xuống gường mềm mại, nhìn vẻ mặt bất ngờ của hắn cậu mĩm cười.

"Sốt nặng hơn là do ai? Chịu trách nhiệm đi."

"Hả? Khoan...khoan cậu???"

Tay cậu mạnh mẽ kéo áo hắn lên lộ khuôn ngực gầy kia, môi liền không chần chừ ngoặm lấy điểm nhô lên kia của Hướng Khải.

Cảm nhận khuông miệng ấp đang làm ẩm ướt một bên ngực, Hướng Khải đỏ mặt giãy giụa. Nhưng vì thấy ai kia là người bệnh theo bản năng cái giãy giụa kia chỉ là muỗi.

Một bên ngậm ngực hắn, một bên dưa tay mon men theo bên hong di chuyển xuống dưới quần hắn, thành thục mở khoá rồi luồn tay vào qυầи ɭóŧ của hắn.

".....đừng.....đừng.."

Tay Nghiêm Hạo bóp lấy cậu em của Hướng Khải làm hắn giật mình đầu hơi ngẩng lên vì mẫn cảm.

Chờ đợi bị xâm nhập cả tinh thần cũng chuẩn bị xong nhưng hắn lại không cảm nhận gì được nữa.

Nhìn lại thấy Nghiêm Hạo ngục trên ngực hắn ngủ mất tiêu.

Ngủ nhanh thật nhanh xem ra là mệt lắm mà vẫn còn hành động khó hiểu.

Kéo bàn tay còn trong quần hắn ra cùng với mặt mày đỏ bừng thất thố .

Vừa nãy hắn đã có ý nghĩ là mong chờ hành động của Nghiêm Hạo, một ý nghĩ làm hắn xấu hổ không thôi.

Hôm nay là một ngày dài kì lạ nhất đối với hắn và cả ai kia đang say giấc nồng.

Dù là ngủ rồi nhưng tay Nghiêm Hạo nắm lấy áo hắn như không muốn hắn đi, nên hắn đành ngủ trên gường cậu.

Một đêm không mộng mị, vô cùng ngon.