Chương 42

Ngồi xa như vậy mà sao thấy áp lực quá nha, nên nói hay không đây?

Tống Bảo cứ chần chừng không nói làm Ngọc Tú thấy khó chịu, nam nhân nhận thấy nhưng cũng không thúc ép Tống Bảo.

"Thật ra là....Nghiêm tổng đang tìm chú."

Lời vừa nói ra Hướng Khải như ngớ người.

"Cậu.....cậu ấy.....tìm tôi?"

"Phải. Mấy tháng trước là chú ở chỗ cậu ấy đúng không? Chỉ là mấy ngày nay chú lại đi mà không nói gì. Tuy cậu ấy không nói ra đang tìm chú nhưng San san lại khẳng định cậu ta đang tìm chú."

"......" Hướng Khải không biết nên nói gì chỉ có sự bối rối trên mặt.

"Nghiêm tổng là ai?" Ngọc Tú tò mò hỏi.

"Tú.....em... Không sao đâu, là chủ cũ của anh thôi." Hướng Khải vội vã chữa cháy.

"Sao? Em không có quyền biết hả?"

"Là chủ cũ thôi mà.....vì anh chưa chính thức xin thôi việc thôi mà...."

"Thật chứ?"

"Xin lỗi, nãy giờ chưa chào hỏi đàng hoàn xin hỏi cậu là.....?" Tống Bảo cười nhìn Tú.

"Bạn trai anh ấy." Tú không chút ngại ngùng nói ra.

Hướng Khải cũng hơi bất ngờ vì cậu công khai quan hệ của họ.

Tính cách của Tú là vậy rất thẳng thắn. Thích nói thích ghét nói ghét không quan tâm ai. Luôn nói những lời cậu muốn nói dù có tổng thương người nghe cậu cũng mặc. Sự cao ngạo là con người cậu, bản thân mình chưa bao giờ xấu hổ điều gì nên cậu luôn tự tin sống đối mặt với mọi thứ.

Tống bảo nghe xong cũng bất ngờ toát mồ hôi hột. Thì ra đại thúc thích đàn ông nha.

Tuy anh không có ý kiến gì về đồng giới yêu nhau chỉ là quá bất ngờ khi biết nam nhân có bạn trai lại là thanh niên trẻ này.

Bất quá cũng không sao, thấy nam nhân vui là được rồi. Từ lâu anh đã xem nam nhân là người nhà. Chuyện người nhà yêu ai không quan trọng cái chính là vui vẻ thôi.

Anh gạt đi vẻ ngạc nhiên mà cười vui vẻ hướng hai người nói chuyện bình thường.

Đang nói anh lại thấy đám mây u ám nỗi đầy sấm chớp đi tới. Là do anh tưởng tượng hay sẽ thật sẽ có sấm?

Nhìn Nghiêm Hạo đi tới anh khẽ nuốt nước miếng.

Hướng Khải thấy lạ hắn liền nhìn theo Tống Bảo quay ra sau nhìn.

Nếu có máy thời gian như Doremon hắn liền nguyện trở về quá khứ ngăn cảng bản thân quay đầu.

Nhưng nha chuyện đời không như mơ, xảy ra rồi thì biết sao giờ.

Nghiêm Hạo lạnh lùng đứng trước bàn của họ từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt bất ngờ ngơ kia của nam nhân.

Môi cậu nhẹ nhàng nhết lên nụ cười đểu lạnh lùng.

"Chưa chính thức thôi việc? Ta muốn nghe lời chính thức đây."

Thần linh ơi, cứu mạng.

Nhìn nụ cười kia Tống Bảo và Hướng Khải hét vang trong lòng lời cầu cứu.