Chương 35

Tú giận dữ nắm chặt tay trên bàn, vẻ mặt xinh đẹp nhăn nhó khó chịu đến cực điểm.

Thức ăn sáng ngon lành trước mặt đã nguội lạnh vẫn chưa được đυ.ng vào. Sự chú ý của cậu là vào chiếc điện thoại kế bên

Từ hai đêm qua cậu và người yêu cãi nhau. Hoàn toàn là lỗi của anh ta.

Nhưng người kiêu ngạo như cậu tối qua rõ ràng đã xuống nước giải hoà vậy mà anh ta lại bỏ đi đến ra ngoài, đến một cú điện thoại cũng không gọi về.

Cậu cảm thấy mình bị xúc phạm.

Chưa bao giờ cậu trong tình trạng chờ ai đó như vậy.

Tuy cậu là MB nhưng trong nghề mấy ai được như cậu. Tính tình cậu luôn kiêu ngạo nhưng lại rất biết cách chiều đàn ông nên trước đến nay toàn người ta cung phụng mình.

Chưa chịu ủy khuất gì lớn như hôm nay.

Rõ ràng anh ta có người mới nên mới kiếm cớ học hằn như thế.

Cậu hiểu rõ ở vị trí của mình thì chuyện này sớm muộn cũng đến MB cũng là đồ chơi cho ai có tiền thôi.

Đạo lý cái cũ đã chán sao phải phí tiền chơi đùa này từ khi cậu vào nghề đã hiểu.

Thật ra không hề có thứ gọi là tình yêu hay yêu thương gì cả.

Chỉ là quan hệ cộng sinh dơ bẩn mà thôi một kẻ có máu một kẻ hút máu mà thôi.

Thế nhưng hôm nay lại rơi vào trạng thái hoàn toàn khác.

Kẻ kiêu ngạo đi xin lỗi vì người người yêu mình có người mới, níu kéo đến thế giờ lại trắng tay.

Cậu cảm thấy không cam lòng, chính mình chẳng lẽ hết giá trị sớm như vậy?

Bị bỏ rơi, cảm giác mất má là như vậy sao?

Chẳng lẽ MB không thực có tình yêu?

Có chứ, cậu từng có người yêu thương mình.

Nam nhân ngốc nghếch kia luôn là người chờ cậu. Sẽ hỏi thăm sức khoẻ cậu, sẽ chiều chuộng chăm lo sinh hoạt cá nhân của cậu.

Luôn mong muốn cậu vui vẻ, bản thân chịu khổ không sao chỉ cần lo cho người yêu sung sướиɠ thì trâu bò hắn cũng làm. Luôn ôn nhu xin lỗi mỗi khi cậu giận dỗi dù rằng bản thân không có lỗi.

Chỉ duy độc nam nhân kia.

Rất nhiều chuyện xưa được gợi lên, làm cậu bất giác mỉm cười nhẹ.

Ngay lúc đó điện thoại kế bên vang lên.

Tiếng chuông kéo Tú trở về hiện tại, hiện tại khốn khổ cậu đang gặp phải.

Cậu nghĩ là anh ta cuối cùng cũng gọi về lập tức không nhìn gì mà bắt máy.

Cậu đã mở miệng sẵn sàng mắng anh ta nhưng bên kia không phải kẻ vô lương tâm kia

"......Ngọc Tú,......anh....cha anh qua đời rồi.....anh. .không....biết

Là Hướng Khải.

Người gọi cậu là Hướng Khải.

Chỉ nói qua điện thoại cậu đã có thể hình dung vẻ mặc thống khổ của hắn lúc này.

Cậu biết cha của hắn bệnh nặng nằm viện lại không ai chăm sóc. Vợ thì chỉ lo cờ bạc. Họ hàng thì không ai giúp đỡ, ai cũng quay lưng khi họ phá sản.

Tất cả dồn lên vai nam nhân.

Lúc trước nam nhân làm hai, ba công việc vì họ phải chăm lo cho cha mẹ và cả cậu nữa.

Một xu nam nhân cũng không để cho mình cho nên bản thân cứ ốm như vậy, hốc hác như vậy nhưng không một lời oán trách.

Nếu ví nam nhân là một bịch máu to cũng không sai vì ba người họ là ba con đỉa to cứ hút máu không buông.

Thời đại này, xem tiền là tất cả thì với một số người chắc hẳn đã sớm tìm cách kéo mấy con đỉa hút máu ra rồi.

Tin cha hắn chết theo cách nào đó là một tin vui đi?

Nhưng nam nhân không phải hạng người đó.

Hắn không nghĩ như vậy!

Giọng nói run rẩy đầy bi quan kia hẳn là bây giờ hắn đang tự trách bản thân mình đi?

Tự mình nhận lấy toàn trách nhiệm, yếu đuối đến ngu xuẩn, cũng rất cô đơn.

Lần đầu tiên cậu có ý nghĩ phải bảo vệ cái gì đó.

Là thoáng qua thôi nhưng lúc đó cậu thật đã nghĩ vậy.

Sau đó cậu mặc kệ mọi thứ, quẳng tên bắt cá kia ra sau đầu lập tức đi tìm nam nhân.