Chương 30

Còn về phần công ty của cha Nghiêm Hạo nhận con của đối thủ vào làm hẵn cũng đã rõ ràng mâu thuẫn giữa cha con nhà họ Âu.

Ai cũng có dự định riêng, thương trường như chiến trường.

Cuộc chiến của các ông chủ lớn.

Quan hệ bạn bè của họ xuất phát từ lợi ích riêng.

Kẻ thông minh có những chuyện không cần nói cũng đã biết rõ không nên đánh giá thấp đối thủ.

Để bạn bè gần nhưng kẻ thù thì phải gần hơn.

Cuộc chiến nào cũng cần đồng minh.

Giữa Âu Dương Lãng và Nghiêm Hạo là bạn thật sự, nhưng sau đó cũng là lợi ích riêng.

"Cậu cần gì?" Nghiêm Hạo lạnh lùng nói.

"Chà, cậu nói lên tiếng lòng của tôi." Họ Âu mỉm cười.

Cậu đứng lên đi đến trước mặt Nghiêm Hạo sau đó nhẹ nhàng ngồi một bên đùi của cậu ta.

Xoay người khoác tay lên vai cậu ta.

"Tôi giúp cậu. Đổi lại cậu cho tôi một điều kiện."

"Điều kiện?"

"Bây giờ thì chưa cần, có dịp tôi sẽ tìm cậu trò chuyện. Thế nào.? Đồng ý?"

Âu Dương Lãng ranh mãnh giơ ngón út lên

Nghiêm Hạo liếc nhìn ngón tay thon của cậu ta ngọ ngoạy, lại liếc lên khuôn mặt tà mị kia.

Tư thế khó coi của cậu ta làm Nghiêm Hạo phát bực. Đang định hất cậu ta xuống thì cửa ngoài đột ngột mở.

Thừa Minh Ngạo ung dung bước lại phía họ.

Từ trên cao ngạo nhìn tư thế ám muội của họ.

"Cậu Lãng, nên về rồi."

"Không, tôi còn chưa nói xong." Âu Dương Lãng liền siết lấy cổ Nghiêm Hạo bày bộ dáng chết không buông.

"Cậu còn định làm chuyện mất mặt này đến bao giờ?" Anh vẫn bình tĩnh, ngữ khí vẫn giữ lễ độ đúng mực. Nhưng theo diện nào đó lại làm người khác thấy anh đang mỉa mai.

"Hạo, cậu còn chưa trả lời tôi có đồng ý hay không?"

Mẹ nó, nếu có thể cậu sẽ bóp chết tên cáo đê tiện này. Siết chặt quá họ Âu.

Hướng Khải đứng sau lưng Thừa Minh Ngạo để ý thấy vẻ mặt gϊếŧ người của ai kia, liền bất giác mím môi.

Lúc này có điện thoại vang. Là của thư ký Thừa Minh Ngạo

"Vâng, tôi nghe thưa phu nhân.....Chỉ là cậu ta không muốn về.....Vâng, tôi hiểu."

Sau đó Minh Ngạo đã không nói lời nào, mạnh mẽ nắm bắp tay của Âu Dương Lãng kéo đi.

Lúc kéo ra cửa, anh tiện tay lấy cái áo khoác đang treo đưa cho Âu Dương Lãng, và anh ta không quên cảm ơn đại thúc gặp bên ngoài và mở cửa cho anh.

Hai người vừa đi, Hướng Khải ngơ ngác đứng trước cửa.

"Đóng cửa." Ai kia lạnh lùng lại nổi cơn giận cá chém thớt.

*************

Bị nhét vào ghế trước làm cậu thanh niên kêu oai oái.

"Làm gì mạnh tay vậy?"

"Cậu không ngoan." Anh bình tĩnh khởi động xe.

"Hừ, luôn phá chuyện tốt của thiếu gia."

"Leo lên gường người khác cũng là chuyện tốt ư? Xin lỗi tôi không hiểu."

"Tôi cam đoan anh rõ hơn ấy chứ. Ít ra tôi không leo lên gường ông chủ mình."

"Mèo con mà cứ thích múa vuốt. Không nói nữa tôi đưa cậu đi mua đồ, Âu gia không nghèo đến nỗi mặc áo người khác."

"Áo của người khác đâu nha, là của Hạo Hạo. Hay là anh ghen sao?. Hay tôi mặc không đẹp?" Cậu cố ý kéo cổ áo ra quyến rũ nhìn người đang lái xe.

Anh quay đầu không e dè nhìn vào giữa khoản trống để lộ mảnh ngực trắng, còn ẩn thấy một nhúm nhỏ nhô ra.

Sau đó lại chuyên tâm lái xe, khẽ cười nụ cười bí ẩn.

Lúc này lại có diện thoại vang lên, anh mở chế độ loa.

"Tiểu Ngạo, về đưa ta đi họp."

Một giọng trung niên trầm ấm, thanh tao vang lên. Giọng nói nghiêm nghị nhưng lại hút hồn, không ai khác là cha của Âu Dương Lãng.

"Vâng, chủ tịch." Anh nhẹ nhàng ân cần trả lời, khác với giọng điệu vừa nói chuyện lạnh lùng với Âu Dương Lãng.

Còn chưa kịp nghe bên kia nói tiếp thì đã bị cắt ngang, thủ phạm nhấn nút ngắt cuộc gọi là thiếu niên tựa như cáo đội lớp cừu kia.

"Nhanh nhanh, tới cửa hàng mua đồ đi." Âm thanh pha lẫn giận dữ bị đè nén.