Chương 27

Nhìn người phụ nữ quý phái mang trên người bộ đầm sang trọng, trang sức thuộc loại mắc tiền đang đi đi lại trong bếp làm Hướng Khải không khỏi chóng mặt.

"Mộc....Mộc phu nhân để tôi làm vẫn hơn."

Hắn cố lấy con dao trong tay bà.

"Không sao. Tôi đã lâu không làm bữa sáng cho con trai mình."

"Việc này.....lỡ như bà bị thương..."

"Không hề gì. Cậu không phải cho là tôi không biết nấu?" Bà cười

"Không phải. Phu nhân đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ..."

"Tôi hiểu. Yên tâm cậu cứ ngồi chờ tôi sẽ chuẩn bị phần của cậu. Hơn nữa không cần gọi tôi phu nhân, cứ gọi tôi chị Mộc Dung được rồi."

Không thể lay chuyển được bà ấy hắn đành lủi về nhưng không quên ý định rời khỏi.

"Tôi....tôi có chút việc cần về... nên không cần làm phần cho tôi đâu."

"Sao lại thế? Cậu không nể mặt tôi sao? Hướng Khải cậu không ở lại tôi sẽ buồn lắm."

"Tôi không phải không nể mặt hay làm phu nhân buồn chỉ là......" Tôi không muốn ở lại chỗ này.

Lời muốn nói không thể nói đành nuốt ngược vào trong.

Đành lủi thủi ngay ngắn ngồi vào bàn, hắn sẽ ăn thật nhanh phần của mình trước khi ác ma kia tới.

Nhìn bà Mộc cắt thức ăn tại nơi tối qua hắn bị cường bạo không khỏi làm da mặt nóng nên, một cảm giác thẹn dâng lên tận cổ.

Hắn không dám ngẩng đầu.

Nghe tiếng xèo xèo của chảo dầu giờ giống tâm trạng hắn bây giờ đang ngồi trên lửa nóng.

Trọng điểm là bà Mộc nói đây là nhà con trai bà ấy.

Mà quá khứ hắn đem tặng đứa nhỏ cho bà ấy, nói vậy Nghiêm Hạo có thể là con trai của hắn!!

Trời ạ!!!

Hắn vừa bị cường bạo bởi....chính con trai của mình.!!!

Hai tay nắm chặc ống quần, không ngừng lẩm bẩm cầu mong đây không phải sự thật.

Nếu không bảo hắn có nhảy sông cũng không đền hết tội.

Bà Mộc nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hướng Khải không khỏi làm bà mỉm cười.

Để hắn có công việc này bà tốn nhiều tâm tư. Chỉ muốn hai cha con gần nhau một chút.

Bà thật sự muốn con trai dễ thương của bà cảm nhận được tình thương của cha. Mà bà biết chắc chắn Hướng Khải có thể mang lại cho con trai bà.

Hôm nay bà chỉ muốn thấy thái độ của hai người nê cố ý đến đây.

"Mẹ?" Nghiêm Hạo hơi bất ngờ.

Cậu nheo mắt nhìn đến nam nhân cúi đầu ngồi phía bàn ăn.

Rồi bước lại ôm hôn người mẹ của mình

"Sao đến mà không nói con biết?"

"Mẹ nấu bữa sáng cho con. Ngồi đi có liền đây."

"Phu...phu nhân...tôi....tôi nghĩ....tôi phải đi ..". Hướng Khải khó khăn nói ra đầu vẫn một mực không dám ngẩng lên.

"Cậu vừa đáp ứng ở lại mà. Phần của cậu cũng xong không lẽ phải đổ bỏ sao? Lãng phí lắm, không cần ngại, không sao đâu."

"Ăn một bữa sáng thôi mà." Nghiêm Hạo cười khinh vừa nhìn hắn vừa ngồi xuống phía đối diện.

Bà Mộc không thấy biểu tình của con trai mình nhưng nghe đến cậu nói làm bà cũng vui.

Con trai bà từ trước đến nay không thích ăn cơm cùng người lạ, giờ không những không thích mà còn ngồi một bàn. Có lẽ kế hoạch của bà vẫn diễn ra tốt.

Vậy là bữa sáng của ba người bắt đầu.

Phần của đại thúc thì bữa cơm này là của địa ngục. Hắn cầm chén cơm dí sát mặt vào đó, đồ ăn không dám gắp, đầu không dám ngẩn chỉ mong ăn hết cơm trong chén sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

"Cậu Khải, không gấp từ từ ăn đồ ăn còn rất nhiều. Đây tôi gắp cho cậu." Bà Mộc gắp một miếng đậu xDDB.

Hắn nhìn phần đậu trong chén.

"Sao vậy?"

"À chỉ là....tôi không ăn được đậu..."

"Trùng hợp vậy thằng bé Hạo cũng không ăn được đậu. Haha hồi bé dỗ mãi nó mới chịu ăn, vừa quay đi là nó lập tức nhả ra cứ như có thù với đậu."

"Mẹ, ăn đi nào." Cậu mỉm cười gắp cho bà miếng trứng chiên lại lạnh lùng ánh mắt viên đạn nhìn hắn.

Đồng chí Hướng tiếp tục vã mồ hôi, vùi đầu ăn cơm trắng.

Lão nam nhân còn không mau ăn.

Nghiêm Hạo trừng hắn.

Lúc sau bữa ăn no nê, hắn vẫn bị giữ lại ăn nhẹ!!

"Phải rồi, Hướng Khải chuyện lần trước tôi nghĩ mình có thể giúp cậu."

"....??? Giúp tôi???" Hắn mờ mịt, hắn nhớ rõ mình đâu có nhờ vả gì bà Mộc.

"Không có gì khó, cậu đem đồ đến sống cùng con trai tôi là được."

"Hả??? Phu..nhân bà...nói gì...??"

"Không cần ngại. Con trai tôi không ngại đâu. Nhà này to thế hai người ở không vấn đề."

"Chờ chút không phải đâu,....tôi còn.." Hắn chưa nói hết thì Mộc phu nhân lại tiếp tục nói.

"Tiền nhà cậu không cần lo. Hạo, con cứ để cậu ta vào ở..."

"Không không....tôi không...phu nhân.."

Hắn bối rối xua tay lắc đầu nhì bà Mộc nhìn qua Nghiêm Hạo dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn.

Bà Mộc làm gì vậy? Hắn còn nhà mà.

"Hạo con sẽ đồng ý chứ?"

"Mẹ làm sao tin người lạ được." Cậu liếc nam nhân đang vất vả muốn nói gì đó kia.

"Không phải người lạ. Kỳ thật cậu Khải là bạn mẹ. Con không lẽ ngay cả bạn mẹ cũng không giúp sao?"

"Mẹ, ông ta có vẻ không muốn ở. Phải không?" Cậu nhìn hắn.

"Đúng đúng, tôi sao có thể gây phiền phức." Hắn mạnh mẻ gật đầu.

"Không phiền không phiền. Cậu Hướng cứ chuyển vào đây, tôi sẽ cho người mang đồ của cậu tới. Hạo Hạo con cứ dọn một phòng cho chú ấy. Chuyện này coi như xong, mẹ có chuyện phải đi. Mai sẽ tới kiểm tra." Bà đứng dậy đi.

" Khoan phu nhân đừng đi, tôi....tôi thật sự không cần chuyển vào, phu nhân...."

"Chuyện xong rồi cậu không cần lo." Bà mỉm cười vỗ vai hắn.

Hắn nhìn cánh cửa đóng tâm chết lặng.

Làm sao đây?

"Hừ, giỏi nhỉ." Âm thanh nặng nề từ phía sau truyền lên.

"Lão nam nhân, ngươi còn lợi dụng mẹ ta?"

Cậu bước tới hắn, hắn lại lo sợ lùi bước. Một tới một lui bất giác lui tới cửa ra vào.

"Tôi...tôi không chuyển vào. Cậu....cậu yên tâm tôi sẽ biến mất."

"Biến mất? Ta muốn xóa sổ luôn ngươi thì có. Mẹ ta đã đến tận đây đã nói những lời đó ngươi sao có thể biến mất? Hửm??" Cậu chống một tay bên cửa giam hắn trong thân mình.

Hô hấp của Hướng Khải muốn ngừng đè nén run rẩy mà nói.

"Là hiểu lầm, phu nhân bà ấy không phải ý đó....cậu....đừng nghĩ..."

"Câm miệng, lại còn diễn trò. Không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến mẹ ta nói giúp cho ngươi. Nhưng đừng tưởng bở, mẹ ta đã nó như vậy thì cứ theo như vậy. Để xem ngươi diễn trò gì tiếp."

Khinh bỉ rời khỏi hắn, cậu đi lên lầu.

"Dọn dẹp đi, osin."